Tà Thần Đã Gọi Tên Tôi

Chương 5



Sau khi cúp điện thoại, Lưu Nghĩa Minh hậm hực nói trong sự bất đắc dĩ: “Chú vừa nhận điện thoại báo cảnh sát đã chạy tới hiện trường vụ việc rồi, đám Lý Hạo Võ cầm gậy đánh nhau tới mức vạch mặt nhau.”

“Nào là đứa nào trộm xe điện, đứa nào cướp tiền, đứa nào tống tiền học sinh cấp hai.”

“Đám côn đồ rảnh rỗi sinh nông nổi, kết quả là nội chiến đánh nhau gãy cả chân.”

Đồng thời, chú ấy cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì giờ chú không còn lo bọn nó sẽ trả thù cháu nữa, nhưng cháu vẫn phải đến nhà chú.”

“Nhà cháu thật sự không thể ở nữa rồi, tối nay thu dọn hành lý đi, ngày mai chú sẽ lái xe tới đón cháu.”

Lưu Nghĩa Minh có thái độ kiên quyết, Văn Vũ không tiện trực tiếp cự tuyệt, đành nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

May mắn thay, tai nạn bất ngờ ấy đã giúp cậu thoát khỏi tình cảnh bị Lưu Nghĩa Minh cứng rắn kéo đến nhà chú ấy ở.

Về phần ngày mai, cậu sẽ tìm cớ để thoái thác cho qua.

Lưu Nghĩa Minh phải vội vã đi xử lý vụ việc ẩu đả của Lý Hạo Võ.

Sau khi chú ấy rời đi, ngôi nhà hai tầng rộng lớn cũ kỹ một lần nữa rơi vào im lặng.

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi tới, những thanh đỡ mái nhà cũ nát trên ban công va đập vào kính, phát ra những tiếng gõ cọt kẹt bất thường.

Giống như có ai đó đang lãnh đạm gõ vào cửa sổ.

Trong phòng, đèn sợi đốt chiếu rọi một mảng trắng lạnh lẽo rực rỡ, bức tranh phong cảnh đang dang dở trên giá vẽ trong phòng khách nhỏ hiện rõ trong không gian sáng sủa ấy.

Thiếu niên gầy gò đang ngồi trước giá vẽ, trong tay cầm một cái túi hồ sơ, bên trong chứa tư liệu điều tra về Ứng Thần do Lưu Nghĩa Minh đưa tới.

Cậu cẩn thận mở túi, rút ra một chồng tài liệu.

Dòng đầu tiên của tờ giấy là một hồ sơ ngắn về một người đàn ông.

Ứng Thần, nam, 25 tuổi, người Hoa gốc M, nghề nghiệp không rõ, hiện đang cư trú tại Canada, thỉnh thoảng đến Trung Quốc, [có số] điện thoại.

Văn Vũ trầm tư: Cậu thật sự may mắn đến thế sao, cha cậu hai mươi năm trước trong cơn bão tuyết đã cứu một cô bé, mà giờ đây cô bé ấy lại mang năm triệu đến báo đáp ân tình?

Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi, nhập số điện thoại của Ứng Thần được ghi trong hồ sơ.

Cậu chọn nhấn nút gửi tin nhắn, cẩn thận chỉnh sửa nội dung trong thanh tin nhắn văn bản:

“Xin chào Ứng tiên sinh. Hôm nay tôi đã nhận được 5 triệu mà anh đã chuyển cho tôi. Hiện tại tôi đang rất cần tiền, vậy nên liệu anh có thể cho tôi mượn số tiền đó được không, tôi hứa nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Ngón tay Văn Vũ lơ lửng trên bàn phím chữ cái, còn do dự.

Cậu nghĩ: Gửi tin nhắn cho một người chưa bao giờ gặp mặt để vay tiền, có vẻ không được lịch sự cho lắm.

Ngón tay Văn Vũ di chuyển về phía phím xóa, xóa từng chữ từng chữ của tin nhắn vừa chỉnh sửa, rồi lại chỉnh sửa một lần nữa:——

“Xin chào Ứng tiên sinh, tôi là Văn Vũ.”

“Tôi đã nhận được khoản chuyển tiền của anh hôm nay, nhưng tôi nghĩ rằng nhận tiền của anh theo cách này thì không thích hợp lắm.”

“Chúng ta nên gặp mặt một lần, anh thấy sao?”

Rõ ràng là một tin nhắn rất đơn giản, nhưng Văn Vũ đã sửa đổi nhiều lần, mãi mới cảm thấy hài lòng.

Đầu ngón tay cậu nhẹ nhàng ấn gửi.

Sau khi mấy dòng chữ đen nhảy từ thanh biên tập đến hộp thoại, Văn Vũ mới nhận ra mình đã căng thẳng đến mức nào.

Cậu đột nhiên nghĩ, Ứng Thần 25 tuổi sẽ là loại người gì?

Liệu anh ta có phải là một người tốt, hay một người xấu?

Bằng cách nào mà anh ta có thể nghĩ đến việc báo đáp ân tình mà chỉ nhấc tay một cái đã vung ra 5 triệu tệ như vậy?

Nếu hai người thật sự gặp mặt, mình sẽ nói với Ứng Thần như thế nào về việc mượn năm triệu của anh ấy đây?

Liệu đối phương có cảm thấy mình giả tạo không?

Văn Vũ vẫn ngồi trên ghế trước giá vẽ, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào màn hình chờ đợi.

Xung quanh yên lặng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ trên tường vang vọng rõ ràng trong căn phòng khách nhỏ, như đang tuyên bố thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Không có bất kỳ phản hồi nào trong hộp thoại.

Hồi lâu, Văn Vũ rốt cục chú ý tới lưng mình vẫn đang trong trạng thái căng thẳng, cậu thở ra một hơi thật dài, rồi buông điện thoại xuống.

Cậu bắt đầu dọn dẹp phòng, đi tắm, rửa mặt và tiếp tục vẽ tranh.

Trong lúc đó, cậu có vài lần đến xem điện thoại di động, nhưng Ứng Thần vẫn chưa hồi đáp.

Văn Vũ e sợ sẽ bỏ lỡ điện thoại, nên điều chỉnh âm lượng điện thoại di động đến mức lớn nhất, rồi tiếp tục vẽ tranh.

Cho đến khi cậu đi ngủ, điện thoại di động vẫn im lìm.

Trong hộp thoại của hai người, vẫn chỉ là những tin tức một chiều, cô đơn nằm im lìm bên trong ——

Ban đêm, Văn Vũ ngủ không yên.

Cậu dường như mơ rất nhiều giấc mộng, nhưng hết cái này đến cái khác, trong đầu óc vô tri vô giác, cậu không thể nhớ rõ bất cứ điều gì.

Cậu cố gắng lắng nghe và suy nghĩ.

Muốn xem chính xác những gì đang xảy ra xung quanh mình.

Lại nghe thấy một âm thanh suy yếu vang lên bên tai: “Tiểu quỷ, nghe thấy ta nói không?”

Đó là giọng của một người đàn ông, trầm thấp và nhẹ nhàng.

Mờ ảo như sợi tơ bay lơ lửng giữa không trung, chạm một cái liền đứt.

Tiểu quỷ hình như là đang gọi cậu.

Giống như trưởng bối dịu dàng gọi đứa nhỏ, ẩn chứa loại cảm xúc quan tâm bên trong.

Âm thanh đó vọng đến bên tai Văn Vũ, khiến cho cả trái tim cậu đều bị níu chặt lại một cách khó chịu, cảm xúc chua xót lấp đầy lồng ngực, ngăn cản cậu hít thở thông suốt.

– Đinh Linh Linh!

Tiếng chuông điện thoại di động bén nhọn chói tai đột nhiên vang lên, khiến thiếu niên đang ngủ không yên giật mình bừng tỉnh.

Văn Vũ đột nhiên từ trên giường bật dậy, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn bên giường.

Phản ứng đầu tiên trong đầu cậu là: Ứng Thần đã trả lời tin nhắn của mình.

Thấy rõ người hiển thị trên màn hình điện thoại di động là: Triệu Hiểu Lượng.

Văn Vũ ngay lập tức ngẩn người, bờ vai căng thẳng bất giác buông lỏng.

“Làm gì thế?”

“Văn Vũ, Lý Hạo Văn cùng đám trai của nó tối hôm qua nhập viện, còn bị bắt!”

Giọng nói hưng phấn của Triệu Hiểu Lượng vang dội truyền đến trong ống nghe, chói tai đến mức đau đớn màng nhĩ.

Văn Vũ cau mày, nghiêng đầu rời xa điện thoại di động, một tay vội vàng giảm âm lượng của ống nghe.

Tối hôm qua cậu sợ Ứng Thần trả lời tin nhắn sẽ bỏ lỡ mất, nên để âm lượng chuông điện thoại di động điều chỉnh đến mức tối đa.

Lại không nghĩ tới, cậu cẩn thận đến mức ngay cả âm lượng tai nghe cũng điều chỉnh đến mức lớn nhất.

Triệu Hiểu Lượng vui sướng khi người khác gặp họa hô to: “Tớ nghe nói bọn họ là nội chiến, cầm gậy golf đánh nhau, chân bọn Lý Hạo Võ đều gãy.

“Sau khi cảnh sát đến, bọn họ còn bán đứng lẫn nhau, đem tất cả chuyện cướp bóc trộm xe điện mấy năm nay khai hết ra ngoài. Còn Lý Hạo Võ, bị tống vào tù và bây giờ vẫn đang trong đó hahahaha”

Văn Vũ nhàn nhạt: “Tớ biết rồi, tối hôm qua chú Lưu đã cho tớ biết.”

Triệu Hiểu Lượng: “Lần này tớ yên tâm rồi, một Lý Hạo Võ gãy chân cho dù có ra khỏi tù, cũng không là đối thủ của cậu.”

Đối diện với Triệu Hiểu Lượng phấn khởi, Văn Vũ vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng: “Được, tớ nói với cậu một chuyện. Tớ sẽ nói với chú Lưu, trong khoảng thời gian tới ở nhà cậu.”

Triệu Hiểu Lượng dừng một chút, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: “Nào! Tối nay hai chúng ta ngủ chung giường, buổi tối cùng nhau chơi game”

“Không phải.”

Văn Vũ cắt ngang lời cậu ta: “Chỉ là mượn cớ từ chối chú Lưu mà thôi. Sau đó, tớ sẽ thuê một ngôi nhà ở gần trường đại học.”

Triệu Hiểu Lượng: “Chậc, cậu thuê nhà gì? Vài tháng nữa cậu có thể trọ ở trường rồi, phí tiền làm gì? Đến nhà tớ ở luôn đi.”

Văn Vũ không nói một lời nào.

Im lặng có nghĩa là từ chối.

Triệu Hiểu Lượng đợi một hồi, tức giận bất đắc dĩ: “Được thôi, biết cái tính của cậu rồi! Vậy khi nào cậu sẽ thuê nhà, tớ sẽ giúp với cậu.”

Văn Vũ suy nghĩ một chút: “Cuối tuần này.”

Tuy nhiên, mọi thứ dường như đang hướng về cậu, phát sinh sự dị thường trùng hợp.

Ngay khi Văn Vũ bắt đầu tìm kiếm thông tin thuê nhà, cậu nhận được một tài liệu chuyển phát nhanh, xé mở phong bì nặng nề, bên trong có một tờ giấy chứng nhận bất động sản màu đỏ tươi.

Văn Vũ nghi hoặc mở giấy chứng nhận bất động sản, trên đó rõ ràng ghi: Chủ sở hữu: Văn Vũ.

Cũng ghi rõ địa chỉ của ngôi nhà và số chứng minh thư của cậu.

Văn Vũ cảm thấy ai đó đang đùa cợt với mình, gửi cho cậu giấy chứng nhận bất động sản giả.

Cậu phát hiện rằng phong bì còn có một bộ chìa khóa mới, một vài thẻ phòng và thẻ mật khẩu.

Chuyện gì đang xảy ra?

Văn Vũ lập tức căng thẳng, toàn thân từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo, thần kinh căng thẳng khiến cậu tràn đầy cảnh giác.

Nếu là giả, ai lại đùa cợt như vậy?

Nếu đó là thật, ai mà có được sự đồng ý của chính cậu, mới có thể cung cấp giấy chứng nhận tài sản cho một người mới thành niên?

Mà giờ phút này, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ đến tên của một người: Ứng Thần.

Ngôi nhà là Ứng Thần mua sao?

Chỉ để trả ơn cha mẹ đã cứu mạng cậu khi đó?

Ứng Thần, rốt cuộc là ai?

Văn Vũ mím chặt môi trầm tư hồi lâu, sau đó cầm điện thoại di động gửi cho Ứng Thần một tin nhắn:

[Ứng Thần, xin hỏi nhà cũng là anh mua sao?]

Cậu cảm thấy tin nhắn của mình sẽ chìm nghỉm như đêm qua, nên cũng không đợi Ứng Thần trả lời.

Không ngờ, ngay sau khi tin nhắn vừa được gửi, trong hộp thoại đột nhiên nhảy ra hai chữ.

[Lại đây]

Trái tim Văn Vũ đập thình thịch.

Hai chữ mà thôi, nhưng cậu dường như nghe thấy một giọng nói êm dịu và chậm rãi vang lên bên tai mình.

Không thể từ chối, tuyệt đối không thể từ chối.

Đầu ngón tay Văn Vũ cầm điện thoại khẽ run rẩy, gửi tin nhắn: “Anh là Ứng Thần? Anh tìm tôi có chuyện về tiền bạc sao?]

Một phút sau, cậu nhận được địa chỉ Ứng Thần gửi tới.

Giống như địa chỉ trên giấy chứng nhận bất động sản.

Quả nhiên nhà là Ứng Thần mua.

Không hề có bất kỳ tin nhắn thăm hỏi nào, mà là để cậu trực tiếp đến ngôi nhà đó gặp mặt.

Văn Vũ đối với hành vi của người đàn ông Ứng Thần cực kỳ nghi hoặc.

hai chữ [Lại đây] ở trong đầu vô luận như thế nào cũng không thể tiêu tán.

Tựa hồ có một sức mạnh vô hình đang dẫn dắt lôi kéo cậu nhanh chóng đi gặp mặt người đàn ông kia, nhưng cậu lại bất an nôn nóng.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, tắt hộp thoại của Ứng Thần gọi điện thoại cho Lưu Nghĩa Minh: “Chú Lưu, cháu nhận được một giấy chứng nhận bất động sản đứng tên cháu, hình như cũng là Ứng Thần đưa cho cháu”

“Nếu bản thân cháu không có mặt mà vẫn có thể có được giấy chứng nhận bất động sản, thì làm thế nào mà người ta lại có thể làm điều đó?”

Lưu Nghĩa Minh rít lên một tiếng, trong giọng nói cũng mang theo sự không thể tưởng tượng nổi: “Chú đang định gọi điện thoại cho cháu về chuyện này.”

“Căn nhà đúng là vị Ứng Thần đó tặng cháu, cũng là vì báo đáp ân tình của cha mẹ cháu. Sáng nay chú nhận được cuộc gọi của anh đó nhờ chuyển lời cho cháu”.

“Lúc đầu chú cũng không dám tin, nhưng chú đã kiểm tra thông tin nhà cửa, đều là sự thật. Bây giờ ngôi nhà đó, thực sự thuộc về cháu.”

Chú sảng khoái nói: “Cha mẹ cháu phỏng chừng cũng chẳng nghĩ tới, đứa nhỏ bọn họ cứu năm xưa bây giờ lại trở thành quý nhân của cháu. Lần này cháu cũng chẳng cần tới chỗ rách nát nhà chú ở, cứ trực tiếp chuyển đến biệt thự lớn mà ở.”

Văn Vũ nghi hoặc: “Tại sao anh ta lại không đến tìm cháu? ”

Lưu Nghĩa Minh: “Đại khái là sợ cháu còn nhỏ sẽ sợ hãi, mới ủy thác cho chú chuyển lời cho cháu.”

Văn Vũ suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chú Lưu, cháu muốn đến nhà xem một chút, chú có thể đi cùng cháu một chuyến ? ”

Lưu Nghĩa Minh: “Được thôi, chờ chú tan tầm sẽ đón cháu.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.