Tôi mất mát chạy đi rồi lại tìm được một người có gương mặt bình thường
khác. Thật ra với gương mặt của tôi thì chắc họ sẽ không từ chối hơn nữa tôi
còn cầm theo năm triệu để lôi kéo họ.
Nhưng chính bởi vì thế nên bọn họ mới xem tôi thành đồ điên.
“Hãy hẹn hò với tôi đi”
“Đầu cô có vấn đề à? Có cần tôi liên lạc với người nhà giúp cô không?”
Tôi cười mỉa: “Không sao, tôi đi tìm những người khác vậy”
Tôi lại tìm được một người rồi nói: “Xin hãy hẹn hò với tôi đi”
“Xin lỗi…”
…
Tôi thoáng cảm thấy không biết nên làm gì. Tôi muốn yêu đương, tôi muốn tìm
một người yêu tôi, bởi đến nay tôi vẫn không biết cảm giác được ai đó yêu là
như thế nào…
Tôi không rõ hạnh phúc là cảm giác như thế nào…
Chỉ có cảm giác ghen ghét Ôn Như Yên đến phát điên thôi.
Tôi lại cúi đầu đi đến trước mặt một người đàn ông rồi mong mỏi: “Xin hãy hẹn
hò với tôi đi”
Giọng nói ngạc nhiên truyền đến: “Chị dâu, đúng là chị rồi”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy người thân của nhà họ Cố —— Cố Tư Tư.
Lúc này người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt tôi là Cố
Đình Sâm.
Lòng tôi khó chịu đến tột độ. Cố Tư Tư ngạc nhiên hỏi: “Chị dâu, em và anh
Đình Sâm đã thấy chị từ lâu rồi mà vẫn nghi ngờ không biết chị nói gì với
những người đàn ông đó, đến gần mới nghe thấy…”
Tôi xoay lưng muốn chạy nhưng lại bị người đàn ông phía sau nắm lấy cổ tay
kéo đi. Cố Tư Tư sốt ruột gọi chúng tôi nhưng Cố Đình Sâm lại bảo một cách
thiếu kiên nhẫn: “Tự em về nhà đi, việc hôm nay không được nói với ai đấy”
Cố Tư Tư hỏi: “Vậy hội âm nhạc buổi tối thì…”
Cố Đình Sâm không đáp lại cô ta nhưng tôi lại giãy dụa nói: “Anh buông ra!”
Mã đến bãi đỗ xe thì anh mới thả tay tôi ra.
Tôi vươn tay xoa chỗ cổ tay đau đớn, Cố Đình Sâm bực bội châm một điếu
thuốc lá rồi cuối cùng nhả ra một vòng khói, anh hỏi tôi bằng giọng lành
lạnh: “Thời Sanh, cô đang làm cái gì đấy?”
Tôi đã từng chịu quá nhiều thiệt thòi trước mặt anh rồi, bây giờ thì tôi lại không
muốn chịu đựng thêm thứ gì nữa cả. Tôi nói bất chấp: “Không phải anh đã thấy
rồi sao? Em đang tìm người để yêu đương đấy”
“Cô đừng nói với tôi là bây giờ cô đã đến nông nỗi này rồi nhé”
“Nông nỗi nào? Tìm đàn ông khắp đường phố à?”
Cố Đình Sâm nghẹn lời, hơi thở khựng lại. Anh cúi đầu khẽ ho khan rồi ném tàn
thuốc xuống xe, nhưng lúc khởi động lại phát hiện xe hư rồi. Anh quay đầu
hỏi tôi: “Cô có lái xe không?”
Hình như người đàn ông trước mắt bớt đi một chút lạnh lùng, khi gặp lại thì đôi
mắt anh cũng không có sự chán ghét với tôi, gương mặt cũng dịu dàng một
chút khiến tôi thoáng thất thần: “Không có, em đi giao thông công cộng đến”
Nghe vậy, Cố Đình Sâm xuống xe đóng cửa rồi gọi điện kêu người lấy xe tải rồi
kéo tôi đi lên xe buýt. Anh không có tiền lẻ nên đã lấy một trăm tệ từ trong túi
da và nhét vào hộp đựng tiền.
Tài xế nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc như đang nhìn một tên nhà giàu mới
nổi vậy.
Trên xe buýt có rất nhiều người, chen chúc nhau chật ních. Cố Đình Sâm nhắc
tôi đi chính giữa, tôi đứng dựa vào cửa sổ mà thân thể của anh lại thành bức
tường ngăn cản người ngoài, tôi đau khổ nhìn màu tuyết bên ngoài cửa sổ rồi
thản nhiên hỏi: “Cố Đình Sâm, em nhớ rõ chúng ta ly hôn rồi bây giờ anh làm
vậy là có ý gì chứ?”
Xe buýt bất ngờ phanh gấp khiến tôi khi va mạnh vào người đàn ông bên cạnh,
mặt tôi dán sát vào khuôn ngực nóng bỏng của anh, trái tim bất giác đập
thình thịch. Tôi ôm chặt lấy theo anh như bị mê hoặc, nhỏ giọng nói: “Cố Đình
Sâm, em đi giày cao gót, em sợ té ngã. Để em ôm anh đi, chỉ một lát thôi, đến
khi xuống xe thì em sẽ lập tức thả anh ra”
Nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ thấy giọng nói đó còn cất chứa một tia sợ bị từ
chối.