Ánh mắt Cố Đình Sâm nhìn tôi đầy cố chấp, đôi khi tôi khó mà hiểu nổi hành
động này của anh là ý gì.
Rõ ràng đã ly hôn rồi, vì sao anh lại phải giả vờ quan tâm tôi như vậy…
Tôi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và tự nhiên:
“Không có gì. Có lẽ là tôi trời sinh đã thiếu thốn tình cảm, nên mới nghĩ đến
việc bỏ tiền ra mua lấy một phần tình yêu. Dù sao thì, chuyện này tôi đâu phải
chưa từng trải qua”
Ngừng một chút, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh: “Tôi
từng dùng cả nhà họ Thời để mua một cuộc hôn nhân với anh, giờ thì cũng chỉ
là mua một mối tình thôi”
“Vậy thì, em hãy hẹn hò với anh đi”
Chiếc túi xách trên tay tôi rơi xuống đất. Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh nói gì?”
“Anh sẽ hẹn hò với em, giả vờ yêu em, chiều chuộng em, nâng niu em trong
lòng bàn tay, làm em cảm nhận được hạnh phúc. Anh sẽ không làm trái ý em,
sẽ là một người bạn trai đúng nghĩa, cho đến đêm trước ngày anh kết hôn”
Một câu nói khiến tôi bừng tỉnh như người trong mộng.
Anh sắp là chú rể của người khác. Dù tôi có tồi tệ đến mức nào, dù tôi có tùy
tiện tìm một người đàn ông nào đó ngoài đường, tôi cũng không muốn người
đó là anh. Hơn nữa, trước khi ly hôn tôi đã từng cho anh cơ hội rồi.
Huống hồ, giọng điệu của anh lúc này nghe như một sự ban ơn, thương hại.
Tôi rất muốn có được tình yêu này của anh, vô cùng khao khát, có thể nói là
thà tan xương nát thịt cũng cam, nhưng tôi lại từ chối. Có lẽ là do chút lòng tự
trọng nực cười còn sót lại trong đáy lòng.
Tôi gần như chật vật chạy khỏi biệt thự nhà họ Cố. Trở về nhà họ Thời, tôi cứ
giấu mình trong phòng. Tin nhắn Cố Đình Sâm gửi đến, tôi đều giả vờ như
không nhìn thấy.
Tôi không cách nào trả lời câu hỏi của anh ấy: “Em vì sao phải chạy?”
Trong lòng anh yêu Ôn Như Yên, anh là chú rể của người phụ nữ đó.
Nếu như trước khi ly hôn mà anh nói câu đó, tôi nhất định sẽ mừng rỡ phát
điên.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã cảnh còn người mất. Tôi không cần sự thương hại
và bố thí của anh.
Tôi không cần, dù có cô độc đến chết!
Tuần tiếp theo, tôi cứ giam mình trong biệt thự nhà họ Thời, không đi đâu cả.
Bệnh tình ngày càng nặng hơn, hầu hết thời gian tôi đều không có tinh thần,
chỉ lười biếng nằm lì trên giường cả ngày.
Những ngày tháng mơ màng trôi qua, cho đến khi Quý Noãn gọi điện thoại cho
tôi.
Cô ấy muốn tôi đi cùng cô về vùng nông thôn gặp Trần Sở.
Quý Noãn nói cô không đủ dũng khí, sợ bị anh ấy từ chối.
Tôi đồng ý, hẹn lát nữa gặp nhau.
Theo thói quen, tôi trang điểm thật kỹ lưỡng rồi ra khỏi nhà. Đến quán trà, tôi
thấy Quý Noãn mặc một bộ quần áo rất giản dị: áo phông trắng, quần jean
xanh, mặt để mộc.
Hoàn toàn khác biệt so với cô ấy trước đây.
Tôi ngạc nhiên: “Hiếm khi thấy cậu không trang điểm đấy”
Quý Noãn lộ rõ vẻ thấp thỏm, bất an: “Anh ấy chưa từng thấy mình trang điểm.
Hơn nữa, mình nghe nói điều kiện gia đình anh ấy hiện tại không tốt, mình sợ
anh ấy…”
Tôi hỏi thẳng: “Sợ anh ấy cảm thấy tự ti khi đối diện với cậu?”
Cô ấy cố nở nụ cười: “Mình không muốn tạo áp lực cho anh ấy”
“Nhưng như vậy, cậu vẫn sẽ tạo áp lực cho anh ấy”
Tôi nói rất thẳng thắn, nhưng đó lại là sự thật.
Trần Sở đã có thể nhẫn tâm trốn tránh Quý Noãn bảy, tám năm.
Huống chi là bây giờ, khi cô ấy đang tỏa sáng rực rỡ như vậy?
Nghe tôi nói, Quý Noãn im lặng, sau đó thúc giục tôi đi thay quần áo và tẩy
trang.
Tôi không phản đối gì, tìm một bộ đồ đơn giản để thay. Nhưng Quý Noãn nhìn
vẫn không hài lòng. Tôi kiên nhẫn thay hết bộ này đến bộ khác, cô ấy vẫn nhíu
mày.
Cuối cùng, cô ấy thỏa hiệp: “Không phải vấn đề quần áo”
Tôi nhướng mày: “Vậy là gì?”
Cô ấy lắc đầu, buồn bã nói: “Chưa bao giờ là vấn đề quần áo. Sanh Nhi à, vẻ
đẹp của cậu là trời sinh, khí chất bẩm sinh thì không thể che giấu được. Giống
như mình… có thay quần áo khác thì cũng vậy thôi”
Quý Noãn sợ mang đến áp lực cho Trần Sở, nên gần đây vẫn luôn không dám
đi gặp anh.
Hôm nay cô ấy khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, vậy mà lại bắt đầu chùn
bước.
Tôi động viên cô ấy: “Sao không thử xem?”
Quý Noãn đầy mong đợi hỏi tôi: “Anh ấy sẽ bài xích mình chứ?”
“Sẽ không. Ít nhất phép lịch sự cơ bản anh ấy hẳn là có”
Giữa tưởng tượng và thực tế luôn có một khoảng cách. Khi tôi và Quý Noãn
đầy hy vọng chạy đến thị trấn nhỏ, cuối cùng lại bị bà của anh ấy chặn ngoài
cửa. Chúng tôi khuyên mãi, bà mới cho phép chúng tôi bước vào.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trần Sở. Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ
cũ nát, ngồi trên xe lăn vì không còn hai chân. Ánh mắt anh đờ đẫn nhìn cây
hoa mai khô héo trong sân.
Khuôn mặt Trần Sở hốc hác bất thường, trên mặt chi chít những vết sẹo nhỏ.
Nhìn thấy anh như vậy, Quý Noãn không kìm được nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.
Tôi hiểu rõ sự run rẩy sâu thẳm trong lòng cô ấy.
Quý Noãn chầm chậm tiến đến, khẽ gọi: “Trần Sở”
Giọng cô ấy rất nhẹ, sợ làm phiền anh.
Thần sắc Trần Sở dường như ngỡ ngàng trong thoáng chốc. Anh từ từ quay
đầu nhìn về phía Quý Noãn, ánh mắt vẩn đục, xa lạ hỏi: “Cô là ai…”
Quý Noãn sững lại, đột nhiên không biết phải làm sao.
Tôi vội hỏi: “Quý Noãn, anh có biết cô ấy không?”
Anh cười như một đứa trẻ không biết sự đời, để lộ hàm răng trắng: “Quý Noãn
là ai?”
Nghe vậy, Quý Noãn đưa ánh mắt bối rối nhìn bà của Trần Sở. Bà cụ thở dài:
“Nó thường xuyên như vậy, cũng không biết có phải bị lẫn không”
Giọng bà của Trần Sở chỉ có sự bất lực đã bị năm tháng mài mòn, dường như
bà đã quen với dáng vẻ này của anh.
Quý Noãn không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh nhìn Trần Sở.
Dường như cô ấy muốn tìm thấy một tia hy vọng nào đó trong ánh mắt anh.
Một lúc lâu sau, Quý Noãn lên tiếng trước: “Đi thôi, chúng ta về nhà”
Tôi và cô ấy quay trở lại Ngô Thành. Trên xe, Quý Noãn kiên định nói: “Anh ấy
không ngốc, anh ấy nhận ra mình. Mình đã thấy sự giằng xé trong ánh mắt anh
ấy”
“Vậy cậu…”
“Anh ấy không muốn nhận mình”
Dường như đã đưa ra một quyết định nào đó, sau khi về Ngô Thành, Quý Noãn
muốn chuyển quán trà đi nơi khác. Tôi trịnh trọng hỏi cô ấy: “Cậu đã quyết
định chưa? Dù người nhà không đồng ý, dù ai cũng khinh thường anh ấy, cậu
vẫn muốn bám riết bên cạnh anh ấy? Phần đời còn lại sẽ chăm sóc một người
đàn ông không thể tự lo cho bản thân sao?”
Quý Noãn gật đầu, kiên định nói với tôi: “Quý Noãn của tám năm trước nên đã
chết rồi. Mạng sống của mình hiện tại vốn dĩ là do anh ấy giữ lại. Anh ấy
không nhận mình cũng được, giả vờ ngốc cũng không sao, đời này mình chỉ
muốn đi theo bên cạnh anh ấy. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh, bầu bạn cùng anh
mỗi ngày, nỗi khổ nào mình cũng có thể chịu đựng được. Mình thậm chí tin
chắc rằng, sau này mình nhất định sẽ hạnh phúc, mình thật sự sẽ hạnh phúc.
Giờ mình đã cảm nhận được hạnh phúc rồi. Ít nhất là trước khi biết anh ấy còn
sống, mình đã nghĩ đời này mình sẽ không còn biết yêu, sẽ không còn cảm
giác tim đập thình thịch nữa. Nhưng bây giờ… Sanh Nhi, chỉ cần Trần Sở còn ở
đó, Quý Noãn này mới là một người phụ nữ có máu có thịt”
Từ “hạnh phúc” được Quý Noãn nhắc đến ba lần.
Nhưng muốn bỏ xuống tất cả để theo đuổi Trần Sở, tiền bạc là thứ không thể
thiếu. Bởi vì cuộc sống sau này, chuyện củi gạo, mắm muối, tương dấm, trà
khác xa với cầm, kỳ, thư, họa, thi, tửu, hoa—mọi thứ đều cần tiền.
Tôi suy nghĩ một lát, nhắc nhở cô ấy: “Một tuần trước, mình có để một chiếc
thẻ ngân hàng bên cạnh máy tính của cậu. Chắc cậu biết đó là mình để lại,
nhưng chưa bao giờ hỏi mật khẩu”
Quý Noãn mím môi, nói: “Mình biết mật khẩu”
Nghe vậy, tôi mỉm cười: “Vẫn là cậu hiểu mình nhất”