Dạo gần đây Ngô Thành ít có tuyết rơi, thay vào đó lại là những ngày mưa dầm
dề. Tôi đặt điện thoại áp vào tai, nghe thấy giọng Cố Đình Sâm nhẹ nhàng oán
trách: “Trời vừa đổ mưa lớn, người anh ướt người rồi, em vẫn không định mở
cửa cho anh sao?”
Để ý kỹ, trong giọng nói đó còn ẩn chứa một chút tủi thân khó mà phát hiện
được.
Tôi thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài, hỏi: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
“Thời Sanh, chẳng lẽ em quên anh hiện tại là bạn trai của em rồi à?”
Hóa ra Cố Đình Sâm còn nhớ chuyện này…
“Tôi cứ nghĩ anh hối hận rồi,” tôi nói.
“Vì mấy ngày nay anh không liên lạc với em sao?”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, giọng nói không giấu được sự hờn dỗi.
“Bé ngốc này, anh không phải đã nói với em rồi sao? Anh phải giải quyết công
ty. Hai tháng sắp tới, nếu công ty không có việc gì quan trọng, anh sẽ luôn ở
bên em. Cố Đình Sâm ngừng lại, giọng nói trở nên dịu dàng, ấm áp: “Cho dù có
chuyện gì, anh cũng sẽ mang em theo bên mình”
Lời nói của anh làm trái tim tôi mềm nhũn. Hơn nữa, anh còn gọi tôi là “bé
ngốc”. Cái cách xưng hô thân mật này, tôi từng nghĩ mình trong mắt anh chỉ là
một người phụ nữ lên giường cùng anh thôi.
Bé ngốc… Thực ra tôi nhỏ hơn Cố Đình Sâm tám tuổi. Tôi chưa đầy 23 tuổi, còn
anh đã 31.
Hồi kết hôn, tôi mới chỉ hai mươi tuổi. Quý Noãn từng nói anh trâu già gặm cỏ
non, thật quá đáng.
“Ừm?”
Có lẽ tôi im lặng quá lâu, Cố Đình Sâm khẽ gọi từ sâu trong cổ họng.
Tôi gọi tên anh: “Cố Đình Sâm”
“Ừ?”
“Tôi mở cửa cho anh đây”
Tôi cúp điện thoại, rời khỏi cửa sổ kính, cất giấu hộp thuốc giảm đau trong
phòng ngủ, rồi ngồi trước bàn trang điểm trang điểm kỹ lưỡng. Tôi cần che đi
vết sẹo do lần ngã trước để lại trên mặt.
Vết sẹo này tôi đã dùng móng tay cào cấu vài lần, vừa là để xả giận, vừa là để
nhắc nhở bản thân về những tổn thương anh đã gây ra. Giờ nghĩ lại, đó lại là
sự tự hủy hoại của chính mình, không nên lấy việc làm tổn thương bản thân để
làm cái giá.
Tôi thở dài, đứng dậy xuống lầu mở cửa cho Cố Đình Sâm.
Tôi đứng ở cửa. Cố Đình Sâm thân mật dùng ngón tay khẽ búng vào trán tôi.
Tôi ngẩn người. Anh cười nhạt, hỏi: “Sao lâu vậy? Nhất định phải để anh đông
cứng thành cục băng mới vừa lòng à?”
Tôi cười nói dối: “Tôi vừa mới đi vệ sinh”
Cố Đình Sâm liếc nhìn tôi một cái, bỗng hỏi: “Em vừa trang điểm lại à?”
Tôi theo bản năng phủ nhận: “Không có”
Cố Đình Sâm khăng khăng hỏi: “Cố ý trang điểm vì anh sao?”
Tôi cạn lời, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Không phải”
Cố Đình Sâm đưa tay cởi chiếc áo khoác đã ướt hơn nửa, cười khẽ: “Lúc nãy
anh đứng dưới lầu còn không thấy em tô son. Sắc mặt lúc đó rất nhợt nhạt, giờ
nhìn hồng hào hơn nhiều”
Bất đắc dĩ, tôi tìm một cái cớ: “Tôi có thói quen trang điểm khi gặp người
khác”
Cố Đình Sâm có vẻ tin, anh đưa tay quen thuộc xoa đầu tôi, đi vòng qua tôi vào
phòng khách, nói: “Anh quen em lâu như vậy, nhiều lần gặp đều thấy em trang
điểm. Hình như chưa bao giờ thấy mặt mộc của em”
Tôi dường như luôn hay bị ngây người. Tôi đưa tay xoa xoa đầu mình, đi theo
sau anh, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi mười bốn tuổi đã thừa kế nhà họ Thời, vừa
làm Chủ tịch vừa kiêm Tổng giám đốc. Lúc đó trông còn rất non nớt, nên tôi
quen trang điểm để che giấu bản thân. Dần dà thành thói quen, không trang
điểm cảm thấy hơi khó chịu”
Bước chân Cố Đình Sâm hướng về phía sô pha dừng lại, anh hỏi: “Mười bốn
tuổi đã thừa kế nhà họ Thời?”
Kết hôn ba năm Cố Đình Sâm chưa từng thật lòng tìm hiểu tôi. Trong lòng
không thể nói là thất vọng, tôi chỉ giải thích nhẹ nhàng: “Năm tôi mười bốn
tuổi, bố mẹ gặp tai nạn máy bay và qua đời. Nhà họ Thời không còn họ hàng
thân thích nào, người trong công ty đều dòm ngó tôi. Bất đắc dĩ, tôi phải nghỉ
học và trở thành Tổng giám đốc nhà họ Thời”
Cố Đình Sâm ngưng lại, hồi lâu hỏi: “Sau đó thì sao? Em có đi học lại không?”
“Không. Ban đầu tôi không hiểu gì về kinh doanh, toàn tâm toàn ý đi theo
trưởng lão học cách làm ăn, cách làm lãnh đạo, cách dẫn dắt nhà họ Thời đi
đến con đường cường thịnh hơn. Đến năm hai mươi tuổi thì gả cho anh, làm gì
có thời gian quay lại trường học tiếp tục học hành?” Như nhớ ra điều gì, tôi
cười tự giễu: “Người Ngô Thành đều không biết, Tổng giám đốc nhà họ Thời,
Thời Sanh, chỉ là một người có bằng cấp cấp hai”
Nghe tôi nói, Cố Đình Sâm chợt hiểu ra: “Trước đây anh luôn nghĩ em là một
người phụ nữ trưởng thành, từ khí chất cho đến cách trang điểm. Nhưng thực
tế, khi gả cho anh em mới chỉ hai mươi tuổi, đến bây giờ cũng chỉ mới 23.
Những cô gái ở độ tuổi này đáng lẽ phải hoạt bát, vô tư như Tư Tư, mỗi ngày
chỉ nghĩ đến mỹ phẩm đắt tiền, quần áo đẹp và theo đuổi thần tượng mình yêu
thích”
Tôi cười nhắc nhở anh: “Cố Tư Tư hơn ba mươi tuổi rồi”
Cố Đình Sâm ngẩn người: “Đúng vậy, em còn nhỏ hơn cô ấy”
Tôi nhỏ hơn Cố Tư Tư, và cũng nhỏ hơn Ôn Như Yên bảy tuổi.
Ngày hôm đó, Cố Đình Sâm không rời đi, cứ ở trong phòng khách xem phim.
Còn tôi ngồi bên cạnh anh, yên tĩnh lướt điện thoại. Đến những đoạn cao trào,
anh cũng thỉnh thoảng hỏi tôi vài câu, đều là những chuyện đời thường. Ví dụ
như bây giờ, anh vô tình hỏi tôi: “Trước đây em chưa từng hẹn hò sao?”
Tôi thẳng thắn: “Chưa từng”
“Vậy trước đây em có thích cậu con trai nào không?”
Không tự chủ được, tôi nhớ lại lần gặp Cố Đình Sâm năm mười bốn tuổi.
Liệu anh có biết tôi chính là cô bé đã từng theo chân anh không?
Tối hôm đó anh gọi tôi là “cô bé”, là anh đã nhận ra, hay chỉ là tiện miệng gọi
vậy thôi?
Đêm đó, Cố Đình Sâm thật sự dịu dàng một cách kỳ lạ.
Nhớ lại đêm đó, tôi mỉm cười dịu dàng: “Ừ, đã từng có”
Cố Đình Sâm nheo mắt, hỏi: “Anh có biết người đó không?”
Anh đột nhiên đưa tay kéo tôi vào lòng. Tôi hơi ngượng ngùng, khẽ nhúc nhích
cơ thể. Anh cưỡng chế ôm chặt tôi vào ngực, đôi môi kề sát bên tôi, hơi thở
nhẹ nhàng phả vào mặt tôi.
Tôi chưa từng được anh ôm thân mật như vậy, trong chốc lát cảm thấy hơi khó
thích nghi.
Khóe môi anh khẽ chạm vào má tôi: “Anh có biết người đó không? Hả?”
Anh hỏi câu này, quả nhiên là không nhận ra tôi chính là cô bé năm đó…
Vì năm đó anh từng hỏi tôi: “Cô bé, vì sao em cứ đi theo anh mãi vậy?”
Đêm đó, tôi căng thẳng, rụt rè nói: “Vì… em thích anh mà”
“Cô bé, em còn nhỏ, chưa hiểu thích là có ý nghĩa gì”
Tôi đầy mong đợi hỏi anh: “Vậy anh có thể đợi em lớn lên không?”
Anh mỉm cười nhẹ, không từ chối cũng không đồng ý. Nhưng ngay sau đêm đó,
tôi không bao giờ tìm thấy anh nữa. Nghe học sinh lớp bên nói, anh chỉ là tình
nguyện viên, tạm thời đến đây dạy học vài tháng.
Hôm qua là ngày cuối cùng anh ấy ở lại đây.
Vừa lúc tôi kịp nói thích anh.
Nếu không phải anh ấy rời đi đúng lúc kỳ lạ như vậy, tôi đã nghĩ anh trốn tránh
tôi.
Nhưng trong mắt anh, tôi chỉ là một học sinh bình thường. Anh hoàn toàn
không cần phải trốn tránh tôi.
Nghĩ đến việc Cố Đình Sâm vẫn không biết tôi chính là cô bé năm đó, trong
lòng tôi có chút chua xót. Tiết mục anh biểu diễn đêm đó là bản “Đường phố
nơi gió trú ngụ”, và việc anh gọi tôi là “cô bé” thực sự chỉ là do tôi tự mình đa
tình.
Nhưng Cố Đình Sâm đêm đó, và người trong ký ức, thật sự không sai biệt.
Mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm Cố Đình Sâm, cười tự giễu: “Anh không quen
biết đâu. Đó là một người đàn ông tôi thích hồi còn niên thiếu. Lúc đó tôi còn
quá nhỏ, nhỏ đến mức dù nói thích anh ấy, anh ấy cũng không tin”
Những nụ hôn của Cố Đình Sâm bỗng trở nên dồn dập, rơi xuống khóe môi tôi.
Bàn tay anh càng ngày càng bất an luồn vào váy tôi. Tôi đã quên mất mình
từng nói từ chối sinh hoạt tình dục, nhưng đến thời điểm mấu chốt, ngược
lại chính anh lại dừng lại, ôm chặt tôi vào lòng, nhẹ nhàng thở dốc.
“Bây giờ thì sao? Người em yêu có phải là anh không?”