Tôi chưa bao giờ chơi bản “Đường phố nơi gió trú ngụ” giữa chốn đông người
như thế này. Hay đúng hơn là kể từ ngày cha mẹ qua đời, tôi chẳng còn chạm
tay vào bản nhạc ấy nữa. Không hẳn là không dám, mà sâu trong tâm thức, tôi
luôn tìm cách trốn tránh nó.
Có lẽ đây là buổi dạy cuối cùng tôi dành cho các em, nên tôi muốn để lại giai
điệu này như một món quà cuối cùng. Tôi muốn trao đi những gì chân thành
và trân quý nhất trong lòng mình, chỉ mong sao sau này, học trò vẫn còn nhớ
đến người giáo viên này.
Tiếng dương cầm vang lên, vẫn là bản nhạc ấy: “Đường phố nơi gió trú ngụ”.
Từng nốt nhạc in sâu trong ký ức bỗng chốc ùa về. Tôi nhớ về người ấy, nhớ về
những lần anh ấy từng đàn, nhớ về tiếng đàn trong căn phòng học cũ, và nhớ
cả tiếng gọi “cô bé” tha thiết thuở nào. Tôi nhắm mắt lại, thả hồn mình theo
những phím đàn. Tiếng dương cầm trong veo, dạt dào như dòng suối nhỏ chảy
vào tai, giống hệt như tiếng đàn của người ấy năm xưa.
Phố vắng gió. thực ra gió chẳng hề trú ngụ hay dừng chân ở đó. Gió chỉ vô
tình ghé ngang qua vào những năm tháng thanh xuân của đôi ta, rồi cuốn trôi
đi tất cả thời gian. Sau một trận gió thoảng, anh rời đi, còn tôi cứ mãi đứng
lặng ở nơi cũ chờ đợi. Nhưng gió đã đi xa rồi, cả con phố giờ đây chỉ còn lại
những mảnh lá rụng tiêu điều. Mọi thứ vốn dĩ đã mịt mờ, nay lại như bị vết mực
loang làm cho nhòa lệ, đến mức ngay cả một bóng lưng cũng không còn nhìn
rõ. Thứ duy nhất ở lại chỉ là mảnh ký ức vụn vỡ của riêng mình tôi.
Tất cả đã tan biến, chỉ còn lại sự trống rỗng đến cùng cực.
Tôi mỉm cười, nhưng nước mắt lại chẳng thể ngừng rơi.
Khi tiếng đàn dứt hẳn, lũ trẻ xúm lại hỏi tại sao tôi khóc. Tôi gượng cười đáp:
“Đó là bí mật nhỏ của cô”
Tan học, tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp, nhưng vừa bước ra cửa đã sững người
lại.
Cố Đình Sâm đứng đó từ bao giờ?
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Đình Sâm trong bộ vest đen chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng và cương nghị.
Đôi mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào tôi. Anh mím môi, giọng nói có phần
trầm mặc: “Thời Sanh, tại sao lúc nãy em lại khóc?”
Tôi cười nhạt: “Việc đó có liên quan gì đến Cố tiên sinh sao?”
Bị tôi chặn họng, sắc mặt anh có chút khó coi, nhưng vẫn cố chấp hỏi tiếp: “Bí
mật nhỏ của em là gì?”
Tôi nhíu mày đầy mệt mỏi: “Anh không hiểu tiếng người à?”
Bí mật của tôi là về người ấy, về bản nhạc năm xưa. Nó tuyệt đối không liên
quan gì đến người đàn ông tên Cố Đình Sâm này cả.
Tôi không muốn đôi co với anh ta ở đây nên lướt nhanh qua định rời đi. Cố
Đình Sâm vẫn bám theo sau, khiến tôi mất kiên nhẫn gắt lên: “Cố Đình Sâm, rốt
cuộc anh muốn cái gì?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, không chút nể nang, vậy mà anh lại bật cười: “Hiếm khi
thấy em nổi giận như vậy”
Tôi ngẩn người: “Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Yên lặng một hồi lâu, anh bỗng thốt lên: “Anh hối hận rồi”
Tôi ngơ ngác: “Cái gì?”
“Thời Sanh, anh hối hận vì đã ly hôn với em”
Tôi đứng hình, chất vấn ngược lại: “Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh biết, anh thực sự hối hận rồi!”
Tôi cười lạnh lùng: “Sao cơ? Vì áp lực từ Sở gia à?”
Nhịp thở của Cố Đình Sâm bỗng nghẹn lại: “Em coi anh là hạng người gì vậy?”
Tôi mỉa mai hỏi lại: “Vậy từ đầu đến cuối, anh coi tôi là hạng người gì? Muốn
thì giữ lấy, không thích thì đá đi sao? Tôi rẻ rúng đến thế à?”
Tôi vội vã rời trường và trốn trong nhà họ Thời suốt mấy ngày liền. Cho đến khi
tôi đến tìm Quý Noãn.
Gặp lại cô ấy, tôi thấy gương mặt bạn mình trắng bệch, nhưng ánh mắt lại bình
thản đến lạ kỳ. Tôi ngồi đối diện cô ấy, mệt mỏi hỏi: “Dạo này thế nào? Họ có
bắt nạt cậu không?”
Quý Noãn lắc đầu, khẽ khàng: “Tớ chỉ muốn gặp cậu thôi”
Quý Noãn đã vào tù được hơn một tháng, và những ngày còn lại của tôi cũng
chẳng còn bao nhiêu. Tôi thở dài: “Yên tâm đi, vài ngày nữa cậu sẽ được ra
ngoài thôi. Tết năm nay, cậu nhất định sẽ được đón giao thừa cùng Trần Sở”
Sở Hành đã hứa với tôi sẽ đưa Quý Noãn ra ngoài trước Tết.
Cô ấy khẽ lắc đầu, đột nhiên nói một câu đầy linh cảm: “Không hiểu sao dạo
này tớ nhớ cậu lắm, trong lòng cứ bồn chồn không yên. Tớ luôn cảm giác cậu
sắp rời bỏ tớ, giống như cái cách Trần Sở đã lặng lẽ rời xa tớ vậy”
Tôi khựng lại một nhịp, gượng cười: “Ngốc ạ, tớ vẫn ở đây mà”
“Sanh Nhi, tớ cứ cảm thấy cậu đang giấu tớ chuyện gì đó”
..
Rời khỏi nhà giam, tôi chần chừ một lát rồi đi về phía thị trấn nhỏ. Thật tình cờ,
tôi bắt gặp bà nội đang đẩy xe đưa Trần Sở ra ngoài đi dạo. Tôi lặng lẽ đi theo
sau họ từ xa, không muốn làm phiền, cho đến khi bà nội bận việc rời đi.
Tôi biết, anh ấy không ngốc, anh ấy biết tôi đang ở đây.
Tôi còn chưa kịp bước tới, anh đã lên tiếng: “Cô ấy dạo này sao rồi?”
Tôi trầm giọng hỏi: “Ai cơ?”
“Quý Noãn”
“Anh nhận ra cô ấy sao?”
“Tôi không ngốc, dĩ nhiên là nhớ chứ”
Tôi hỏi tiếp: “Vậy tại sao trước đây anh cứ phải giả khờ?” Ngừng một chút, tôi
chua chát cười: “Vì tự ti sao? Vì thấy mình không còn xứng với cô ấy nữa?”
Trần Sở im lặng trong giây lát rồi thừa nhận: “Tôi không còn xứng với cô ấy”
Người đàn ông trước mặt tôi tuy đôi chân tàn tật, nhưng ánh mắt lại vô cùng
minh mẫn. Nếu ngày đó không gặp tai nạn, nếu anh còn lành lặn, dù chỉ là một
gã lăn lộn ngoài đời, anh chắc chắn cũng sẽ gây dựng được một vùng trời
riêng cho mình.
Đáng tiếc, số phận trớ trêu. Đáng tiếc, chúng tôi đều gặp phải người phụ nữ
tên Ôn Như Yên ấy.
“Trần Sở, thứ cô ấy cần chỉ là anh thôi”
“Tôi giờ là một phế nhân”
Cảnh sắc trấn nhỏ lúc nào cũng buồn man mác. Tôi nhìn dòng sông lạnh lẽo
trước mặt, lòng dâng lên nỗi bi thương: “Chí ít anh vẫn còn sống. Trần Sở, anh
vẫn còn khả năng để yêu một người, còn tôi. tôi bị ung thư giai đoạn cuối
rồi. Thời gian của tôi chỉ còn tính bằng tuần, thậm chí có thể là ngày mai
không chừng. Tôi đã không còn tương lai nữa”
Trần Sở bàng hoàng. Tôi mỉm cười nhắn nhủ: “Hãy cho bản thân một cơ hội để
hạnh phúc đi”
“Cô”
“Bảo trọng nhé, đừng phụ lòng Quý Noãn”
Nói xong, tôi quay lưng bước đi. Có những điều chỉ cần nói đến đó là đủ.
Về đến Ngô Thành thì trời đã tối mịt. Tôi rệu rã nằm vật xuống giường. Đến
nửa đêm, cơn đau bụng dữ dội ập đến. Tôi buộc phải dậy uống một vốc
thuốc giảm đau liều cao, nhưng rồi lại nôn ra hết sạch trên sàn nhà.
Tôi bò trên mặt đất, định gọi cho bác sĩ điều trị, nhưng chính tôi là người rõ
nhất tình trạng của mình. Với tình hình này, có lẽ tôi không sống nổi qua tuổi
23.
Tôi nhắm mắt lại, lòng không rõ là vị gì, thậm chí không còn thấy sợ hãi. Cái
chết giờ đây giống như một lẽ tự nhiên, tôi chỉ bỗng nhiên thấy nhớ về quá
khứ.
Càng rơi vào đường cùng, người ta càng hoài niệm về người cũ. Nếu có thể làm
lại từ đầu, tôi vẫn muốn được lặng lẽ đi phía sau anh ấy. Ngày qua ngày, tháng
qua tháng. Chỉ mong sau này không bao giờ gặp lại nữa. Để anh ấy mãi mãi
sống trong tim tôi như một ký ức đẹp nhất, không cho tôi hy vọng hão huyền,
cũng chẳng làm tôi phải đau khổ thế này.
Trong lúc bị cơn đau hành hạ đến kiệt sức, điện thoại bỗng đổ chuông.
Giọng nói ấm áp của đầu dây bên kia vang lên: “Thời Sanh”
“Cố Đình Sâm, anh có chuyện gì không?”
“Em. liệu có thể tha thứ cho anh không?”