TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH

Chương 37



Sẵn sàng

“Hai tháng trước, vào đúng ngày tổ chức tang lễ của Thời tổng”

Trước khi trở lại Ngô thành, tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ tranh giành bất cứ

thứ gì với Cố Đình Sâm. Nhưng hiện tại, anh ta lại cố tình dùng thế lực của

Thời gia để chèn ép Sở gia. Anh ta thừa biết rằng tôi sẽ không ngồi yên nhìn

hai nhà Sở – Thời xung đột, chắc chắn tôi sẽ tìm cách lấy lại quyền điều hành

Thời gia. Thậm chí, anh ta đã tính toán đến mức không thèm đụng vào bản

thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần kia. Hành động này của anh ta giống như

đang dọn sẵn đường để trả lại Thời gia cho tôi vậy.

Nhà họ Cố thèm khát Thời gia không phải ngày một ngày hai, vậy mà giờ đây

khi miếng mồi ngon đã nằm gọn trong tay, anh ta lại dễ dàng từ bỏ như vậy.

Mục đích cuối cùng của Cố Đình Sâm khi làm vậy rốt thực chất là gì?!

Càng nghĩ càng không ra, tôi lắc đầu gạt đi những suy nghĩ rối rắm trong lòng,

cầm chìa khóa xuống xe trở về biệt thự. Vừa bước vào phòng khách, tôi đã

thấy chiếc khăn len màu hạnh đào mà mình bỏ lại trên sofa tối qua.

Mấy tháng trước, dưới màn đêm tuyết phủ, chính tay anh đã tháo chiếc khăn

trên cổ mình rồi quàng cho tôi. Động tác ấy tự nhiên và dịu dàng đến cực

điểm. Sau khi đưa tôi về nhà, anh đã để lại chiếc khăn này.

Lúc đó, tôi vội vã chạy lên lầu rồi nhìn xuống bóng hình anh phía dưới. Dưới

ánh đèn đường, gương mặt anh trông thật ôn nhu, nhưng ánh mắt lại phảng

phất vẻ lạnh lẽo xa xăm. Bây giờ nghĩ lại, đó là khoảnh khắc khiến tôi đau lòng

nhất, bởi vì giữa tôi và anh.

Khoảng cách giữa chúng tôi rõ ràng chưa đầy mười mét.

Một người ở trên lầu, một người dưới lầu.

Vậy mà tưởng như cách biệt cả vạn dặm.

Lúc đó, trái tim tôi khao khát tình yêu của anh ta đến điên dại.

Khao khát đến mức tưởng như rút cạn sinh mạng của mình.

Nhưng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể bước tới gần anh thêm một

bước!

Hơn nữa khi đó, anh mới chính là anh.

Cố Lan Chi, người đàn ông mà tôi hằng đêm mong nhớ.

Tôi bước tới, cầm chiếc khăn màu hạnh đào ôm chặt vào lòng. Nó từng bị tôi

bỏ lại trên người một chú người tuyết, không ngờ lại được Cố Lan Chi nhặt lại.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng nó cũng trở về bên tôi.

Tôi cúi đầu hít hà mùi hương trên khăn, một mùi hương thanh khiết và lành

lạnh.

Đó là hơi thở đặc trưng của anh.

Tôi khẽ nở nụ cười, gọi nhỏ: “Cố Lan Chi”

Cái tên này đối với tôi mà nói, vẫn còn lạ lẫm biết bao.

..

Cả ngày hôm đó tôi chỉ ở nhà ngủ, đến tối vừa tỉnh dậy uống thuốc thì nhận

được điện thoại của Úc Lạc Lạc.

Cô ấy hẹn tôi ra ngoài ăn tối, tôi dùng giọng điệu mệt mỏi từ chối: “Xin lỗi nhé,

chị đang có chút việc”

Úc Lạc Lạc vẫn kiên trì mời mọc: “Anh trai em bảo muốn cảm ơn chị đấy”

Tôi ngồi bên mép giường, thoáng khựng lại rồi do dự hỏi: “Anh trai em cũng ở

đó sao?”

“Vâng, anh ấy nói nhất định phải cảm ơn chị Thời Sanh một tiếng”

Tôi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời tháng Ba xuân ấm áp vậy mà đột

nhiên lại lất phất tuyết rơi.

Tôi cắn môi, vẫn giữ ý định từ chối: “Xin lỗi Úc tiểu thư, lát nữa chị có việc

riêng phải xử lý. Với lại chuyện tối qua chị cũng chẳng giúp được gì nhiều, em

không cần phải cảm ơn đâu”

Thấy không thuyết phục được tôi, Úc Lạc Lạc thất vọng cúp máy.

Sau khi tắt điện thoại, tôi đăng nhập vào WeChat và thấy tin nhắn của trợ lý

gửi tới.

Cậu ấy nói: “Thời tổng, ban ngày Cố tổng đã tuyên bố tại công ty rằng anh ấy

sẽ rút khỏi Thời gia. Từ ngày mai anh ấy sẽ không đến công ty nữa, mọi công

việc sẽ bàn giao lại cho chị, bao gồm cả các kế hoạch gây khó dễ nhà họ Sở”

Tôi sửng sốt, Cố Đình Sâm sao nói rút là rút ngay được?!

Hơn nữa chuyện này lại xảy ra ngay sau khi tôi gọi điện cho luật sư Trần.

Anh ta đã nhận thấy điều gì sao?!

Nghĩ đến đây, tôi gọi lại cho luật sư Trần.

Tôi nhíu mày hỏi ông ấy: “Chuyện chúng ta liên lạc ban ngày, Cố Đình Sâm biết

rồi sao?”

“Việc hủy bỏ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, theo lý mà nói thì cậu Cố có

quyền được biết”

Dừng một chút, luật sư Trần nói thêm: “Xin lỗi cô, ban ngày cậu ấy có hỏi tôi về

chuyện này”

Cúp máy xong, tôi nhắn tin ngay cho trợ lý: “Hủy bỏ toàn bộ lệnh gây khó dễ

lên nhà họ Sở”

Trợ lý đáp lại: “Rõ, nhưng cần Thời tổng đến ký xác nhận”

Tôi nhắn lại: “Lát nữa tôi sẽ qua công ty”

Bây giờ mới hơn sáu giờ, vẫn chưa đến giờ tan sở.

Tôi bỏ điện thoại xuống, vào phòng tắm rửa sạch sẽ. Sau khi ra ngoài, tôi sấy

khô tóc rồi trang điểm thật tinh tế (chỉnh chu/ sắc sảo). Tôi chọn tông nâu cho

bầu mắt, điểm thêm chút nhũ khiến đôi mắt hai mí trông đặc biệt quyến rũ.

Do dự hồi lâu, tôi dùng bút vẽ điểm thêm vài ngôi sao nhỏ nơi đuôi mắt — một

kiểu trang điểm đang thịnh hành.

Tôi mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ có hơi hướng trẻ trung. Mái tóc dài được

tết lại một nửa, phần còn lại xõa tự nhiên. Nhìn mình trong gương, tôi khẽ mỉm

cười tự nhủ: “Mình chưa từng thử phong cách này bao giờ nhỉ”

Trước đây tôi vốn đóng khung trong hình ảnh trưởng thành, chững chạc, rất ít

khi diện đồ phá cách như thế này.

Ra đến cửa, tôi thay một đôi giày thể thao trắng, cầm chìa khóa xe xuống hầm

chọn một chiếc siêu xe màu đen trầm mặc rồi phóng thẳng đến công ty. Vừa

tới nơi đã thấy trợ lý đứng đợi sẵn dưới sảnh.

Tôi đưa chìa khóa xe cho cậu ấy rồi hỏi: “Chuyện của Ôn Như Yên giải quyết

xong chưa?”

Trợ lý Khương Thầm nhận lấy chìa khóa, gật đầu đáp: “Chuyện ở đồn cảnh sát

đã ổn thỏa rồi, nhưng còn dư luận. Thời tổng, có một đoạn video đang lan

truyền chóng mặt trên mạng, chị nên xem qua”

Khương Thầm đưa điện thoại cho tôi. Tôi nhận lấy, chỉ lướt qua một cái rồi trả

lại ngay.

Tôi khinh bỉ nói: “Cô ta cũng chỉ có mấy trò mèo này thôi”

Đoạn video ghi lại cảnh tối qua tôi túm lấy cánh tay Ôn Như Yên. Ngay sau khi

tôi buông tay, cô ta tự ngã nhào xuống đất. Nhìn từ góc độ này, trông chẳng

khác nào tôi đã ra tay đánh cô ta.

Quả nhiên tối qua tôi đoán không sai, nấp trong bóng tối chắc chắn là người

của cô ta. Thủ đoạn này thật khiến người ta nhìn một cái là rõ mồn một.

Khương Thầm giải thích: “Trò này tuy thấp kém nhưng lượt chia sẻ đã vượt quá

một triệu rồi. Những bình luận bên dưới đều rất khó nghe. họ bắt chị phải đưa

ra lời giải thích. Hiện tại, nó đã bắt đầu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Thời

gia”

Tôi đột ngột gọi: “Khương Thầm”

Cậu ấy cung kính: “Thời tổng có gì dặn dò?”

“Dùng trang web chính thức của Thời gia để đưa ra phản hồi trực diện”

Khương Thầm hỏi: “Chị muốn đăng nội dung gì ạ?”

“Đánh thì cũng đánh rồi, còn cần lý do gì nữa sao?”

Gương mặt Khương Thầm lộ vẻ kinh ngạc: “Thời tổng, chị định ‘cứng’ như vậy

luôn sao?”

Trên đời này luôn có những kẻ không biết tự lượng sức mình, rồi lại dùng

những thủ đoạn hèn hạ. Cô ta tưởng làm vậy là có thể giáng một đòn nặng nề

vào tôi, khiến cổ phiếu Thời gia lao dốc. Cô ta ngây thơ nghĩ rằng có thể dùng

áp lực dư luận để ép tôi phải xin lỗi sao?

Nực cười! Ôn Như Yên đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày.

Cô ta giống như một con cóc ghẻ vậy, không cắn không đá người ta, nhưng

cứ nhảy bổ dưới chân làm người ta thấy ghê tởm.

Tôi ra lệnh không chút do dự: “Cứ làm theo lời tôi nói”

“Rõ, thưa Thời tổng”

Vào đến văn phòng, tôi ký vào bản hợp đồng chấm dứt việc chèn ép nhà họ Sở,

đồng thời quyết định hướng các dự án tương lai của công ty về phía họ. Sự

hợp tác giữa hai doanh nghiệp hàng đầu của hai thành phố chỉ có lợi chứ

không có hại.

Dẫu sao, mối quan hệ giữa nhà họ Sở và nhà họ Thời vốn dĩ không hề bình

thường. Chỉ riêng tình cảm giữa tôi và Sở Hành cũng đủ để duy trì mối quan hệ

hợp tác này.

Tiếp đó, tôi đưa ra một quyết định lớn: Trích ra 5% tổng tài sản của Thời gia để

đầu tư chuyên sâu vào nghiên cứu công nghệ kỹ thuật.

Ở Thời gia, tôi là người nắm quyền tuyệt đối, đương nhiên không ai dám phản

đối. Tuy nhiên, Khương Thầm vẫn lo lắng nói một câu: “Thời tổng, mảng này

đầu tư rất lớn, hiện tại lợi nhuận gần như bằng không. Hơn nữa đây không phải

cuộc chiến ngắn hạn, phải mất rất nhiều năm mới thấy được hiệu quả”

Tôi mỉm cười trấn an cậu ấy: “Không sao, Thời gia cần phải tìm ra một lối đi

mới”

Trước đây Thời gia giàu lên nhờ bất động sản, tuy giờ đã lấn sân sang nhiều

ngành nghề nhưng mảng công nghệ vẫn còn rất yếu. Nếu có thể vực dậy mảng

này, tương lai của Thời gia sẽ là vô hạn.

Theo tôi được biết, tập đoàn có tiềm lực công nghệ mạnh nhất trong nước hiện

nay chính là nhà họ Cố. Tài nguyên của nhà họ Cố là thứ Thời gia thèm muốn,

nhưng không phải là duy nhất. Ít nhất là tôi sẽ không bao giờ tìm đến Cố Đình

Sâm để bàn chuyện làm ăn.

Thực tế, nếu Thời gia và Cố gia bắt tay hợp tác, chắc chắn sẽ trở thành một

siêu tập đoàn quốc tế. Đó cũng là lý do vì sao Chủ tịch Cố luôn khao khát có

được Thời gia bằng mọi giá.

Đứng trước miếng bánh hấp dẫn như vậy, Cố Đình Sâm lại đem Thời gia trả lại

cho tôi.

Tôi vẫn không tài nào hiểu nổi nguyên nhân cốt yếu khiến anh ta làm vậy.

Nếu nói là yêu tôi, nhưng anh ta đã quên sạch quá khứ rồi. Nếu nói anh ta

không có tham vọng thì đúng là chuyện nực cười nhất thế gian.

Dù không hiểu nhưng tôi cũng chẳng buồn gọi điện hỏi. Hiện tại, tôi không

muốn có bất cứ liên quan gì với anh ta nữa.

Tôi ở lại công ty làm việc đến tận tám giờ tối mới rời đi. Bên ngoài tuyết rơi

càng lúc càng nặng, mặt đất đã phủ một lớp trắng xóa dày cộm. Tôi lái xe đến

một nhà hàng gần đó, định bụng ăn qua loa cái gì đó.

Vừa định thanh toán để ra về, tôi chợt nghe thấy một giọng nói khá quen

thuộc: “Chị Thời Sanh, thật là trùng hợp, chị cũng ăn cơm ở đây sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.