“Em gái nhỏ, khẩu súng đồ chơi đó dọa người không tốt đâu. Mấy anh đây có
hàng thật, đều cho em chơi hết” Lão Miêu mở khóa chìa cười cợt nhả với Mộc
Cửu Nguyệt, xoa xoa tay.
“Lão Miêu, quản cho tốt miếng thịt hai lạng của mày đi. Hàng này là cấp trên
cần, không được có sai sót. Đợi lấy được tiền, bên ngoài có đầy thứ cho mày
chơi” Có người nhắc nhở hắn.
Lão Miêu sốt ruột trả lời: “Biết rồi”
“Nhanh tay lên!” Những người khác lao về phía Mộc Cửu Nguyệt.
Phụt phụt phụt.
Lắp ống giảm thanh, tuy không phải là hoàn toàn không có tiếng động, nhưng
trong đêm tối này nghe ra cũng không làm phiền người khác lắm.
Mộc Cửu Nguyệt ghét nhất là nói nhảm.
Có những người có thể lảm nhảm với mấy người qua đường cả nửa ngày trời,
sau đó không đau không ngứa đánh gãy một chân hoặc một tay của đối
phương, rồi lại mắng mỏ nói vài câu hung hãn.
Cảm giác đó giống như là múa một bộ Giáng Long Thập Bát Chưởng, cuối
cùng lại giơ nắm đấm nhỏ, đấm vào ngực đối phương một cái.
Thật sự là uất ức không thể tả.
Cần gì phải thế chứ?
Đâu phải không có vũ khí, đâu phải không có năng lực, cứ trực tiếp ra tay là
xong.
Tuyền Lê
Tốc độ nổ súng của Mộc Cửu Nguyệt rất nhanh, tốc độ bắt lấy xác chết
ném vào không gian còn nhanh hơn, cố gắng không để một giọt máu nào
văng ra sàn.
Trật tự bây giờ vẫn còn.
Chưa phải lúc ra tay một cách bừa bãi.
Làm xong tất cả những việc này, Mộc Cửu Nguyệt cẩn thận kiểm tra lại cửa ra
vào, xác định không để lại bất kỳ dấu vết nào, lúc này mới đóng cửa phòng,
tiếp tục ngủ say sưa.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, nhiệt độ đã vù vù tăng lên.
Chậu đá đặt trong phòng cũng đã tan chảy gần hết.
Mộc Cửu Nguyệt thở dài một tiếng.
Thời tiết nóng nực nhiệt độ cao, cô không muốn ra ngoài nữa.
Đang chuẩn bị trở về nơi trú ẩn, điện thoại nhận được một địa chỉ và mật khẩu
mở cửa.
Ờ, đây là gì?.
hoanh-ngay-tan-the/chuong-21-2-quay-ve-khu-chung-cu-hanh-phuc-xem-
saohtml]
Ngay sau đó điện thoại của Vệ Liệt gọi đến: “Mộc Cửu Nguyệt, lô vật tư này rất
quan trọng, phiền cô giúp nhận một chút. Quy tắc cũ, mười phần trăm vật tư,
coi như là phí bảo quản. Cô cứ tự mình trừ đi là được”
Mộc Cửu Nguyệt: “Được”
Quay đầu xe, lái về phía tọa độ mà Vệ Liệt gửi đến.
Khi đến nơi, đã nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Mộc Cửu Nguyệt che chắn toàn thân kín mít, không để mình bị ánh nắng mặt
trời chiếu vào.
Con người lúc này vẫn chưa biết, từ hôm nay trở đi, ánh nắng mặt trời sẽ xâm
nhập một cách tàn nhẫn vào hàng rào phòng ngự của cơ thể con người.
Phơi nắng càng nhiều, chết càng nhanh.
Đây là một căn biệt thự rất yên tĩnh.
Dùng mật khẩu Vệ Liệt gửi để mở cổng lớn, vào trong biệt thự, lọt vào tầm mắt
cô, là những thùng nước, chai nước được chất đầy ắp.
Những thứ này, bây giờ có lẽ còn chưa đáng giá bao nhiêu.
Một tháng sau, sẽ là nghìn vàng khó mua.
“Đúng là rất biết làm ăn” Mộc Cửu Nguyệt cười nhẹ một tiếng, giơ tay thu đi
hết số nước chất đầy cả căn biệt thự này.
Thu xong nước, lúc này mới đi xuống tầng hầm.
Tầng hầm đặt vô số tủ đông, tủ lạnh lớn nhỏ.
Trong tủ đông tủ lạnh đều là hải sản được vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới
về.
Có cả của Nam Cực và Bắc Cực, có cả của Hokkaido, có cả của Úc.
Trên mỗi tủ đông đều dán nhãn xuất xứ, quả thật là rõ ràng trong nháy mắt.
Đều là những thứ tốt mà Mộc Cửu Nguyệt không mua nổi hoặc không mua
được.
Mộc Cửu Nguyệt vẫy tay, thu hết vào không gian, không chút do dự quay người
rời đi.
Khi đi đến khe núi, cô ném hết mấy cái xác đó xuống.
E là mấy người họ, cả đời này đều sẽ bị liệt vào danh sách mất tích, cái nơi quỷ
quái này, ma cũng không tìm thấy được.