Sau thất bại đầu tiên trong việc nấu nướng, An Họa hạ quyết tâm rửa hận. Mấu
chốt nằm ở việc sử dụng thành thạo bếp củi.
Sau khi thỉnh giáo Chu Mai Hoa và không ngừng luyện tập, An Họa rốt cuộc cũng
có thể sử dụng bếp củi tương đối tự nhiên.
Hôm nay, Tiêu Chính vừa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
“Ba ơi mau vào xem, mẹ làm đồ ăn ngon lắm!” Đông Đông nhận ra ba về, lập tức
chạy ra vẫy tay gọi.
Tiêu Chính ngạc nhiên nhướng mày, cầm mũ trên tay, đi theo con trai đến bên bàn
ăn.
Trên bàn đã bày hai món mặn một món canh, dưa chuột xào trứng, một đĩa dưa
muối nhỏ, Tiêu Chính dùng thìa khuấy bát canh, bên trong có tôm nõn và đậu phụ.
“Đồ ăn đến rồi đây ——”
Tiêu Chính nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy An Họa bưng một đĩa thịt kho tàu đi tới.
Thịt kho tàu màu đỏ sẫm bóng loáng trên nền đĩa trắng tinh, càng thêm hấp dẫn
cực điểm.
Tiêu Chính nuốt nước miếng: “Này, này đều là em làm à?”
Đông Đông tranh lời: “Đều là mẹ siêu nhân của con làm đấy!”
An Họa xua tay với con trai: “Khiêm tốn, khiêm tốn nào”
Tiêu Chính bật cười. Đồ ăn trên bàn chưa nói đến mùi vị, chỉ riêng hình thức đã
đạt điểm ưu, bảo là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh làm cũng không ai nghi ngờ.
Tiêu Chính vội vàng định động đũa thì bị An Họa ngăn lại: “Còn chưa rửa tay đâu,
mau đi rửa tay đi”
Thói quen rửa tay trước khi ăn Tiêu Chính thật sự chưa có, nhớ thì rửa, quên thì
thôi, nghe An Họa nhắc nhở liền ngoan ngoãn đi làm theo. An Họa thấy thế hài
lòng gật đầu. Gã đàn ông này được cái biết nghe lời, xem ra cải tạo các thói quen
khác của anh cũng không khó lắm.
Quay lại bàn ăn, anh không chờ nổi gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào miệng.
Sau đó mắt sáng rực nhìn An Họa.
An Họa hỏi: “Thế nào?”
Tiêu Chính văn hóa có hạn, không biết hình dung ra sao, chỉ biết giơ ngón cái:
“Ngon!”
An Họa cười tít mắt: “Vậy ăn nhiều một chút”
“Mẹ mẹ mẹ mẹ” Đông Đông thấy mẹ chỉ nhìn ba, không vui, thu hút sự chú ý
của mẹ xong mới nói: “Mẹ nói Đông Đông cũng ăn nhiều một chút đi”
An Họa buồn cười vươn ngón tay cù nhẹ cằm con: “Đông Đông của chúng ta
cũng ăn nhiều một chút nhé”
Lúc này Đông Đông mới hài lòng.
“Mấy hôm nay em tốn không ít công sức học dùng bếp củi phải không?” Tiêu
Chính liếc nhìn An Họa.
An Họa chìa tay phải ra, để lộ những vết xước do củi cào và những vết sẹo do
dầu bắn lên mu bàn tay.
Không nói một lời nào nhưng lại khiến cảm xúc trong lòng Tiêu Chính cuộn trào,
vừa đau lòng vừa áy náy, còn có một loại cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả
bằng lời. Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve vết sẹo trên mu bàn tay cô, cẩn thận
từng chút một.
Làn da thô ráp cọ vào tay An Họa khiến cô thấy ngứa, cô lật tay lại, gãi nhẹ vào
lòng bàn tay anh. Một luồng điện chạy từ lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân, Tiêu
Chính vội vàng rụt tay lại, cúi đầu và cơm.
Anh nói sang chuyện khác: “Mai anh được nghỉ, tranh thủ buổi sáng đi mua đá lát,
chiều về sửa đường đi”
“Thế còn nhà vệ sinh? Khi nào mới bắt đầu cải tạo, em đã đưa bản thiết kế cho
anh rồi mà” An Họa cảm thấy những cái khác không vội, chủ yếu là phải sửa cái
nhà vệ sinh trước.
“Bản thiết kế anh xem rồi, xi măng thì dễ kiếm, nhưng bể nước và đường ống
nước phải dùng nhựa hóa học, anh nhờ người mua từ nơi khác, chưa về nhanh
thế được”
An Họa gật đầu.
Tiêu Chính nhìn An Họa, đề nghị: “Hay là nhà mình cũng học theo nhà Sư trưởng,
lát đá phiến hoặc tráng xi măng cả sân, như vậy trời mưa sẽ không có chút bùn
nào”
Lúc này, Tiêu Chính đã hoàn toàn quên mất hồi sân nhà Sư trưởng mới xây xong,
anh đã bĩu môi coi thường thế nào. Giờ phút này ý nghĩ duy nhất trong đầu anh
là, An Họa chắc cũng giống vợ Sư trưởng, thích môi trường sống sạch sẽ không
dính chút bụi đất nào.
Ai ngờ An Họa lắc đầu: “Làm một con đường nhỏ thôi, những chỗ khác em còn
muốn trồng rau, em đã xin chị Mai Hoa hạt giống rồi, đường sửa xong là bắt đầu
trồng, đến lúc đó anh phải đứng bên cạnh chỉ đạo đấy nhé”
truong/chuong-16-van-nhat-co-ay-lai-bo-chay-thi-saohtml]
Tiêu Chính xuất thân nông dân, đương nhiên nghiêng về phương án trồng rau
trong sân, nghe vậy vui vẻ nói: “Vậy phân bón trong hố xí nhà mình có chỗ dùng
rồi”
An Họa biến sắc: “Không được! Trồng rau thì được, nhưng không được dùng.
dùng cái kia tưới, em không chịu nổi mùi đó đâu”
Vừa nãy còn định khen cô, đảo mắt lại lộ ra tác phong làm màu của giai cấp tư
sản. Tiêu Chính thầm thì trong lòng một câu nhưng cũng không thực sự có ý kiến,
An Họa lặn lội đường xa đến theo quân, nấu cơm cho anh ăn, còn muốn trồng rau
trong sân, đã là quá tốt rồi. Những cái khác cứ chiều theo cô vậy.
Nhỡ đâu cô ấy lại bỏ chạy thì sao.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tiêu Chính thoáng qua vẻ u ám.
Lúc trước An Họa đòi ly hôn, anh còn có thể chấp nhận, bởi vì cuộc hôn nhân của
họ quả thực không tốt, cô muốn theo đuổi cuộc sống hạnh phúc hơn, anh thành
toàn.
Nhưng hiện tại, An Họa nói cô đã thoát thai hoán cốt, biểu hiện mấy ngày nay
của cô đã vẽ ra cho anh một viễn cảnh vô cùng hạnh phúc, anh có thể tưởng
tượng được, nếu anh và An Họa cứ sống mãi như thế này thì cuộc sống của họ
sẽ tươi đẹp biết bao.
Anh rất sợ, sợ hiện tại đang nằm mơ, sợ những ngày tháng anh tưởng tượng sẽ
không bao giờ đến. Cho nên anh nhịn đến mức sắp nổ tung cũng không dám
chạm vào cô.
Nếu hai người lại có thêm một đứa con, anh sẽ không đời nào buông tay để cô đi
nữa. Anh muốn giữ lại một chút tỉnh táo, cũng là chừa cho cô một đường lui.
Trong lòng suy nghĩ nhiều nhưng Tiêu Chính không biểu hiện ra mặt, An Họa
hoàn toàn không hay biết.
Ăn cơm xong không cần An Họa nhắc, Tiêu Chính đã tự giác đi rửa bát. An Họa
bảo anh lau khô bệ bếp, anh lập tức lau đến mức sáng bóng có thể soi gương. An
Họa nói muốn làm một cái chạn bát dựng đứng để ráo nước, anh cũng không nói
hai lời đồng ý làm ngay.
Dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành tương phản hoàn toàn với vẻ ngoài hung dữ.
Tiêu Chính đi làm một lúc thì Ôn Tuyết Mạn thế mà lại tới chơi. An Họa pha trà
mời cô ta, cô ta nhận lấy, đánh giá xung quanh một hồi. Nhà cửa An Họa bài trí
không có gì đặc sắc, chỉ có thể nói là sạch sẽ ngăn nắp, giống như đại đa số các
gia đình khác.
Ôn Tuyết Mạn nhấp ngụm trà, nói: “Trà Long Tỉnh? Trà ngon đấy”
An Họa cười cười: “Ba tôi gói cho đấy, tôi không biết uống trà”
Ôn Tuyết Mạn không hàn huyên với cô mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói cô
bị Tiêu Chính đánh?”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
An Họa khựng lại: “Nghe ai nói vậy?”
Ôn Tuyết Mạn nhún vai: “Đến tai tôi còn nghe được thì e là cả khu gia đình này
không ai không biết”
An Họa đau đầu day trán: “Đó là tin đồn nhảm thôi”
Ôn Tuyết Mạn gật đầu: “Nếu cô nói vậy thì tôi tin”
An Họa thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng phải giải thích lâu lắm cơ.
Ôn Tuyết Mạn lại nói: “Hôm nọ cô nấu cơm làm cháy nhà, tôi vốn định qua xem
nhưng thấy đông người quá, cô cũng không sao nên thôi”
An Họa cười nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm”
Ôn Tuyết Mạn: “Lương Tiêu Chính không thấp, nuôi nổi bảo mẫu, cô cũng không
cần phải làm mấy việc chân tay đó. Nếu cô cần, tôi có thể giới thiệu cho một
người”
An Họa vội xua tay: “Không cần không cần, thực ra tôi rất thích nấu ăn” Còn hai
năm nữa là loạn rồi, cô nào dám dùng bảo mẫu chứ.
Ôn Tuyết Mạn vốn tưởng An Họa và mình là cùng một loại người, có ý định kết
giao, nhưng tiếp xúc hai lần mới phát hiện, điểm chung giữa cô ta và An Họa thật
sự không nhiều.
Ôn Tuyết Mạn đứng dậy: “Vậy được rồi, tôi về trước đây”
An Họa do dự một chút, gọi Ôn Tuyết Mạn lại, nói: “Khu gia đình có không ít
người ở, nhưng hình như tôi không thấy nhà nào thuê bảo mẫu cả, phần lớn đều
tìm họ hàng ở quê lên giúp việc”
Nghe nhạc hiệu đoán chương trình, Ôn Tuyết Mạn lập tức hiểu ý An Họa.
Kể cũng lạ, Trần Cương vì chuyện bảo mẫu mà cãi nhau với cô ta hai lần, Ôn
Tuyết Mạn đều không để tâm, ngược lại còn cảm thấy Trần Cương không biết
thương vợ, nỡ để cô ta làm việc nhà. Nhưng lời khuyên này nói ra từ miệng An
Họa, An Họa thậm chí chỉ nhắc nhở khéo léo một chút, mức độ tiếp nhận của Ôn
Tuyết Mạn lại cao hơn hẳn.
Cô ta cười cười: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi biết rồi”