Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 2: Đến doanh trại



“Chúng ta đi tìm ba hả mẹ?” Đông Đông ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt lên

hỏi mẹ.

An Họa gật đầu, dịu dàng nói: “Đúng rồi. Đông Đông còn nhớ ba trông như thế

nào không?”

Đông Đông nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu cái rụp.

Thực ra, nam chính mỗi lần đến tỉnh thành họp đều sẽ tranh thủ ghé qua nhà họ

An để thăm con trai. Chỉ tiếc là nguyên chủ quá ghét bỏ anh, nên luôn tìm cớ

ngăn cản không cho anh tiếp xúc nhiều với con.

Lần gần nhất Đông Đông gặp ba là nửa năm trước. Trẻ con vốn mau quên, theo lý

thuyết thì hẳn là thằng bé không còn nhớ rõ mặt mũi ba mình nữa.

An Họa khích lệ: “Trí nhớ của Đông Đông tốt thật đấy!”

Đông Đông xấu hổ mím môi cười, lại hào hứng khoe: “Con còn nhớ ba công kênh

con làm máy bay nữa, bay cao lắm, chơi vui cực!”

An Họa cười hỏi: “Còn gì nữa không nào? Ba còn dẫn con đi làm gì nữa?”

Đông Đông lại nghiêng cái đầu nhỏ, cố lục lọi ký ức: “Bắn súng! Đùng đùng!”

An Họa cũng nhớ ra chuyện này. Lúc Đông Đông hơn ba tuổi đã được nam chính

đưa đến trường bắn chơi, còn cầm tay thằng bé dạy bóp cò. Nguyên chủ biết

chuyện thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, càng thêm khẳng định nam chính là kẻ dã

man, chưa được khai hóa, từ đó về sau cô ấy liền triệt để cách ly con trai khỏi cha

nó.

Chuyện này thì An Họa có thể hiểu và thông cảm cho nguyên chủ. Đổi lại là cô, cô

cũng không thể chấp nhận được chuyện cho một đứa trẻ ba tuổi sờ vào súng

đạn thật – dù là có người lớn cầm tay giúp.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Nhưng An Họa sẽ chọn cách nói chuyện thẳng thắn với nam chính trước. Nếu anh

ta vẫn ngoan cố không sửa thì mới áp dụng biện pháp mạnh. Dù sao khao khát

tình cha là bản năng của trẻ nhỏ, không thể thô bạo cắt đứt tình cảm cha con như

vậy được.

Hơn năm tiếng đồng hồ sau, tàu hỏa dừng bánh. Họ đã đến nơi đóng quân ở

huyện Vân.

Khi An Họa còn đang ngó nghiêng tìm người, một quân nhân trẻ tuổi đã đi nhanh

đến trước mặt cô, đứng nghiêm giơ tay chào kiểu quân đội: “Chào chị dâu! Thủ

trưởng phái tôi tới đón chị”

An Họa lục lại ký ức về người này. À, là “Tiểu Chu” – cảnh vệ viên kiêm lái xe của

nam chính.

An Họa mỉm cười chào lại, rồi nhìn ra sau lưng Tiểu Chu nhưng không thấy ai

khác.

“Thủ trưởng vốn định đích thân tới đón, nhưng lâm thời bị công việc đột xuất giữ

chân nên đành phải bảo tôi tới thay” Tiểu Chu có khuôn mặt tròn, khi cười lộ ra

lúm đồng tiền rất duyên, nhìn qua có vẻ thật thà chất phác, không biết nói dối.

Nhưng rốt cuộc có thật là không biết nói dối hay không thì cũng chưa biết được.

An Họa cũng không để ý lắm chuyện này: “Tiểu Chu, làm phiền cậu giúp tôi

chuyển hành lý nhé”

Tiểu Chu nhìn đống hành lý lỉnh kỉnh An Họa mang theo, lại nhìn vẻ mặt bình thản

của cô thì kinh ngạc trong chốc lát. Chẳng lẽ chị dâu không phải tới để ép Thủ

trưởng ly hôn sao? Sao lại mang nhiều đồ đạc như chuyển nhà thế này?

Bộ đội đóng quân ở ngoại thành huyện, xung quanh bốn bề là ruộng đồng bát

ngát. Cách đó một cây số có con sông, bên kia sông là một nhà máy, qua nhà

máy mới là đường lớn dẫn vào thành phố. Mang tiếng là ngoại thành, nhưng thực

chất khung cảnh chẳng khác gì nông thôn hẻo lánh.

Thảo nào nguyên chủ nhất quyết không chịu tới đây sống.

Đông Đông cũng không quá thích ứng với cảnh lạ, thằng bé rầm rì đòi mẹ bế,

miệng lẩm bẩm muốn về nhà.

An Họa vỗ nhẹ lưng con dỗ dành: “Ngoan nào, sau này đây chính là nhà của

chúng ta, vì ba ở đây mà”

Đông Đông nghe nhắc tới ba, lúc này mới chịu an phận một chút.

Tiểu Chu vừa lái xe vừa lén liếc nhìn An Họa qua gương chiếu hậu. “Chị dâu, tôi

đưa hai mẹ con về khu gia đình trước. Dỡ hành lý xuống xong xuôi tôi mới đi báo

cáo với Thủ trưởng”

“Được, cảm ơn cậu”

Khu gia đình đều là những dãy nhà trệt cấp bốn, nhìn qua chẳng khác gì nhà

nông dân bình thường, có điều được quy hoạch gọn gàng hơn. Từng dãy nhà xây

thẳng tắp, đường đi rải xỉ than đen sì, hai bên đường có trồng mấy hàng cây nhỏ

chắn gió.

Tiểu Chu lái xe rẽ vào dãy nhà đầu tiên, chạy đến giữa dãy thì dừng lại.

Sớm đã có nhiều người để ý tới chiếc xe jeep của Tiểu Chu. Ai cũng biết cậu ta là

cảnh vệ viên của Phó sư trưởng Tiêu, vậy người ngồi trên xe chắc chắn là vợ con

của Phó sư trưởng rồi!

Phó sư trưởng Tiêu Chính cũng coi như người nổi tiếng nhất nhì ở đây. Anh là thủ

trưởng số 3 của đơn vị, tuổi đời trẻ hơn hai vị đứng đầu cả chục tuổi, tiền đồ vô

lượng.

Có lẽ cũng vì còn trẻ, muốn trấn áp được cấp dưới nên Tiêu Chính ngược lại còn

nghiêm khắc và “dữ dằn” hơn hai vị thủ trưởng kia. Lúc nào anh cũng giữ bản mặt

lạnh tanh, chỉ cần lính tráng phạm lỗi là anh mắng cho vuốt mặt không kịp, bất kể

nam hay nữ. Đã thế anh lại cao lớn thô kệch, nắm tay siết lại to như cái niêu đất!

Trông càng đáng sợ!

Mọi người đều rất khó tưởng tượng, một Tiêu Chính hung dữ như vậy lại có thể

cưới được một cô sinh viên thành phố. Chắc cô vợ kia cũng phải “dữ dằn” hoặc

xấu xí lắm mới chịu được anh?

Hiện giờ nghe tin vợ Tiêu Chính đã tới, mọi người không nén nổi tò mò mà xúm lại

xem.

Chỉ thấy từ trên xe jeep bước xuống, không phải là một bà cô đanh đá, mà là một

người phụ nữ đẹp đến nín thở.

Cô có khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mày ngài mắt phượng, má phấn môi son.

Dưới sống mũi cao thẳng là chiếc miệng nhỏ hồng nhuận chúm chím. Làn da cô

trắng tuyết, tỏa sáng dưới nắng, nhìn không thấy một chút tì vết nào. Mái tóc đen

nhánh dày mượt được búi gọn gàng sau gáy.

Cô ăn mặc cũng rất đẹp và thời thượng: áo sơ mi ren trắng tinh khôi phối với váy

kẻ sọc xếp ly dài quá gối, mỗi bước đi làn váy lại bay bay đầy tao nhã.

Tiếp theo, người phụ nữ bế xuống một bé trai. Cậu bé cũng như được điêu khắc

từ ngọc, xinh đẹp đến mức nhìn qua cứ tưởng là bé gái.

“Cô. cô là vợ Phó sư trưởng Tiêu? Còn đây là con trai Thủ trưởng?” Một người

hàng xóm lắp bắp hỏi xác nhận.

An Họa gật đầu, nở nụ cười thân thiện chào hỏi những người xung quanh.

Đám đông trong nháy mắt sôi trào như ong vỡ tổ. Mẹ ơi! Phó sư trưởng Tiêu hung

dữ như dã thú thế kia mà cưới được tiên nữ giáng trần à! Lại còn sinh được một

cậu bé kim đồng ngọc nữ thế này nữa! Cái này. cái này đúng là “bông nhài cắm

bãi phân trâu” mà!

An Họa vội vàng vào sắp xếp đồ đạc, chào hỏi qua loa rồi dắt con vào nhà để

tránh những ánh mắt soi mói quá mức.

truong/chuong-2-den-doanh-traihtml]

Trang hoàng trong nhà ngược lại tốt hơn tưởng tượng của cô một chút. Sàn nhà

lát đá mài bóng loáng, cửa kính sáng sủa, còn có trọn bộ bàn ghế tủ giường bằng

gỗ, chắc là do tổ chức thống nhất cấp phát. Nhà có bốn phòng ngủ, gian nào cũng

rộng, trước sau đều có sân vườn.

Chỉ là. không có chút hơi người nào. Chỉ có đúng một phòng ngủ là có trải

giường chiếu, còn lại trống trơn. Ngoài sân cỏ dại mọc lan tràn, cao đến đầu gối.

An Họa nhíu mày, quệt tay lên bàn, một lớp bụi dày: “Chỗ này như là nhà hoang

chưa từng có người ở ấy”

Tiểu Chu gãi đầu giải thích: “Thủ trưởng ngày thường toàn ngủ ở văn phòng hoặc

ký túc xá, nên bên này khá quạnh quẽ” Dừng một chút, cậu quyết định “bán than”

giùm lãnh đạo nhà mình: “Thủ trưởng còn bảo đằng nào anh ấy cũng lẻ loi một

mình, chi bằng nhường nhà cho người khác ở. May mà chưa kịp làm thủ tục trả

nhà, nếu không chị dâu tới rồi cũng chẳng có chỗ mà đặt chân”

An Họa hiểu rõ ý tứ của cậu chàng, cười nhìn Tiểu Chu một cái đầy ẩn ý. Tiểu

Chu chỉ biết cười hì hì.

Lúc Tiểu Chu định đi, An Họa từ trong túi xách bốc một nắm kẹo to dúi vào tay

cậu: “Vốn dĩ nên mời cậu điếu thuốc, nhưng tôi phụ nữ không mang theo thuốc

lá, cậu cầm ít kẹo này ăn cho ngọt miệng nhé”

“Ôi, tôi thích ăn kẹo lắm, cảm ơn chị dâu!” Tiểu Chu cười tít mắt lộ lúm đồng tiền.

Cậu cảm thấy vị chị dâu này rất khác so với lần gặp trước ở đám cưới, chẳng

những không nhìn người bằng nửa con mắt khinh khỉnh, mà còn cười nói rất thân

thiện.

An Họa tiễn Tiểu Chu đi xong liền bắt đầu nghiêm túc kiểm tra ngôi nhà tương lai.

Chậc chậc, chỗ nào cũng bụi là bụi. Quét tước vệ sinh chỗ này đúng là một công

trình lớn đây.

Đông Đông từ lúc sinh ra đã ở nhà lầu thành phố, thấy cái sân vườn này lạ lẫm

nên thích thú chạy tới chạy lui, khuôn mặt nhỏ âm trầm lúc nãy cũng trở nên tươi

sáng rạng rỡ.

“Oa! Mẹ ơi, có con sâu này!”

“Oa! Một con bướm nhiều màu kìa mẹ!”

“Oa! Mẹ mau ra xem, ở đây có một ông bố!”

An Họa đang lúi húi tìm dụng cụ vệ sinh ở góc nhà, nghe con gọi “ông bố” liền vội

vàng đi ra ngoài sân.

Một người đàn ông mặc quân phục đang ôm Đông Đông đứng giữa sân, đầu hơi

cúi xuống nhìn đứa trẻ trong lòng. Từ góc độ của An Họa nhìn sang, chỉ thấy

sườn mặt anh nghiêng nghiêng. Từ đỉnh mày rậm đến sống mũi cao thẳng nối

thành một dãy núi nguy nga, đường cong xương hàm sắc bén lạnh lùng như dao

gọt.

Nghe được động tĩnh, người đàn ông xoay người lại. An Họa lúc này mới thấy rõ

diện mạo của chồng mình.

Nguyên chủ ước chừng là quá chán ghét chồng, nên trong ký ức về diện mạo của

anh chỉ là một khối hình ảnh mơ hồ. Mà trong sách miêu tả nam chính tổng cộng

chỉ có tám chữ —— cao lớn anh tuấn, trầm mặc ít lời.

Anh tuấn. nhìn kỹ thì cũng được đấy, ngũ quan rất đàn ông. Nhưng khí chất quá

mức uy mãnh, áp bức của anh trực tiếp làm người ta xem nhẹ diện mạo.

Anh cao ít nhất một mét tám lăm, ở thời đại mà dinh dưỡng thiếu thốn này thì

tuyệt đối là “hạc giữa bầy gà”. Cơ bắp cuồn cuộn ẩn dưới lớp quân phục như

chứa đựng sức mạnh bùng nổ. Khuôn mặt kia vốn dĩ rất đoan chính, đầy vẻ chính

khí, nhưng đôi mắt sắc bén như chim ưng lại thêm vài phần hung hãn dã tính,

khiến khí chất cả người trở nên đằng đằng sát khí, cực giàu tính xâm lược.

Thảo nào nguyên chủ lại dán cho anh cái nhãn to đùng là “dã thú”.

Gan An Họa hơi run lên. Này này này. người đàn ông phảng phất một quyền có

thể đấm chết trâu này, cô có “nuốt” trôi nổi không đây?

Đôi mắt sắc bén kia bắn thẳng về phía An Họa.

Trong hai tháng qua, An Họa (nguyên chủ) liền tù tì viết cho Tiêu Chính mấy bức

thư đòi ly hôn, nội dung mỗi bức đều na ná nhau: Không có tình cảm với anh,

muốn ly hôn, muốn chạy theo tình yêu đích thực.

Mẹ nó chứ! Cắm sừng chồng mà nói nghe thật tươi mát thoát tục làm sao!

Từ bản ý mà nói, chẳng sợ cuộc hôn nhân này không mỹ mãn, Tiêu Chính cũng

chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Rốt cuộc con cái không thể vô duyên vô cớ

mất mẹ ruột, mà ly hôn đối với quân nhân cũng là chuyện mất mặt, ảnh hưởng

không tốt.

Biết được An Họa có người bên ngoài, Tiêu Chính giận thì có giận, nhưng dường

như cũng hoàn toàn không bất ngờ.

Trải qua một thời gian chuẩn bị tâm lý, Tiêu Chính liền đưa ra quyết định dứt

khoát. Nếu An Họa muốn theo đuổi cái gọi là “tình yêu đích thực chó má” kia, vậy

thì thành toàn cho cô.

Không phải là ly hôn sao? Anh cũng không phải là loại đàn ông ế vợ không ai

thèm lấy.

“Vào đây với tôi” Tiêu Chính buông đứa trẻ xuống, giọng lạnh lùng, đi trước vào

một căn phòng.

An Họa sửng sốt một chút rồi lật đật đi theo.

“Đóng cửa lại”

Anh ta hung dữ quá. An Họa sợ sệt làm theo, rón rén khép cửa.

Tiêu Chính mặt vô cảm nhìn cô, nói thẳng: “Báo cáo xin ly hôn tôi đã nộp lên tổ

chức rồi, sau khi phê chuẩn là có thể làm thủ tục ngay”

An Họa lúc này mới sực nhớ tới, nguyên chủ đã viết thư đòi ly hôn sống chết.

Chết dở!

“Ách. Em không phải tới tìm anh ly hôn. Em tới tìm anh để theo quân sinh hoạt,

sống cùng anh mà”

Tiêu Chính ngẩn ra, ngay sau đó sa sầm mặt mày, giọng nói trầm xuống đầy vẻ uy

hiếp: “Cô coi ly hôn là trò đùa sao? Nói ly là ly, nói không ly là không ly? Quân

hôn không phải trò trẻ con!”

Hả? Ý của nam chính là, chẳng lẽ anh ta muốn ly hôn với cô thật? Chẳng lẽ nữ

chính trong sách đã xuất hiện rồi sao?

An Họa bỗng sinh cảm giác nguy cơ cực độ. Cái đùi vàng này sắp chạy mất rồi!

Cô lập tức xù lông lên: “Sao thế? Anh muốn thoát khỏi em đến vậy à? Em bỏ cả

công việc yêu thích, bỏ cả thành phố phồn hoa để đến cái nơi khỉ ho cò gáy này

tìm anh, mà anh lại muốn ly hôn với em? Anh còn lương tâm không hả? Đồ đàn

ông bạc tình bạc nghĩa!”

Tiêu Chính: .?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.