Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 23: Nghe em



Đang ăn cơm, An Họa đột nhiên nói: “Em muốn tìm một công việc”

Tay gắp thức ăn của Tiêu Chính dừng lại, hỏi: “Sao thế? Tiền trong nhà không đủ

tiêu à?”

An Họa lắc đầu: “Đâu có, đủ tiêu mà”

Tiêu Chính cấp bậc Phó sư đoàn trưởng, hưởng lương hành chính bậc 11 là 200

đồng, thâm niên quân ngũ 16 năm được trợ cấp thêm 20% lương, tức là 40 đồng,

cộng lại là 240 đồng.

Trước đây mỗi tháng anh cố định chi 30 đồng giúp đỡ đồng đội, gửi về quê 20

đồng, gửi cho nguyên chủ ở tỉnh thành 100 đồng, còn lại trừ tiền ăn, tiền thuốc

lá, tiền đều nằm trong sổ tiết kiệm.

Cuốn sổ tiết kiệm giao cho An Họa có hơn 3000 đồng, một khoản tiền khổng lồ.

Nguyên chủ là người làm tháng nào xào tháng nấy, không có tiền tiết kiệm, nhưng

lúc đi Khâu Thục Thận đã cho An Họa 1000 đồng làm vốn riêng, đến đây Tiêu

Chính lại giao sổ tiết kiệm cho cô, sau này lương của anh cũng do cô đi lĩnh, tiền

nong không thiếu.

“Tuy không thiếu tiền tiêu nhưng em cũng phải tìm việc gì mà làm chứ, ngày nào

cũng rảnh rỗi ở nhà chán lắm”

Thời đại này làm gì có hoạt động giải trí nào.

Phụ nữ trong khu gia đình làm xong việc nhà thì chỉ tụ tập lại buôn chuyện bát

quái.

Tiêu Chính gật đầu.

Nói cũng phải.

“Em là sinh viên, tìm việc dễ lắm, vào trường trung học huyện làm giáo viên âm

nhạc là thừa sức. Hôm nào anh sắp xếp cho em”

Ai ngờ An Họa không chịu: “Em không muốn làm giáo viên, có việc gì khác

không?”

Tiêu Chính kinh ngạc: “Tại sao?” Giáo viên là nghề rất được người ta tôn trọng

mà.

An Họa đương nhiên sẽ không nói là vì cuộc vận động bắt đầu sau 2 năm nữa sẽ

biến giáo viên thành “lũ thối tha số 9” (xú lão cửu).

Cô nói: “Em thấy mình không hợp làm công tác giáo dục lắm. Việc gì khác cũng

được, không nhất thiết phải đúng chuyên ngành”

An Họa không giống nguyên chủ, tuy cô cũng học chuyên ngành violin nhưng

không phải do yêu thích mà là bị cha mẹ ép buộc.

Cha mẹ tầng lớp trung lưu của cô vì theo đuổi cái gọi là thú vui tao nhã, từ nhỏ đã

ép cô đi theo con đường nghệ thuật, trông chờ cô làm rạng danh gia đình, đáng

tiếc thiên phú của cô ở phương diện này có hạn, đi rất chật vật, vì thế cha mẹ đối

xử với cô lạnh nhạt pha lẫn thất vọng.

Xuyên qua rồi, An Họa càng không muốn cố chấp đi theo con đường âm nhạc này

nữa.

Tiêu Chính nhìn cô thật sâu.

“Vậy thì phải từ từ xem xét, vị trí công việc trong huyện không nhiều, rất nhiều

người nhà trong doanh trại đều đang xếp hàng chờ đấy”

An Họa gật đầu: “Không sao, em đợi được, không vội. Nếu em đi làm thì đưa

Đông Đông đi nhà trẻ đi”

Đông Đông nghe thấy tên mình, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

An Họa hỏi bé: “Có muốn đi nhà trẻ không?”

Đông Đông lắc đầu không chút do dự: “Không muốn”

An Họa: “Tại sao? Nhà trẻ có nhiều bạn nhỏ lắm, con có thể chơi với các bạn

mà”

Đông Đông giọng nũng nịu: “Con thích chơi với mẹ cơ”

An Họa bật cười, trêu con: “Con đúng là đứa trẻ bám mẹ nha”

Tiêu Chính hỏi: “Bám mẹ là gì?”

An Họa nói: “Là kiểu con trai mở miệng ra là mẹ ơi mẹ à, không rời mẹ nửa bước

ấy, chính là bám mẹ”

truong/chuong-23-nghe-emhtml]

Đông Đông cười tít mắt: “Con bám mẹ ~ con mãi mãi không rời xa mẹ đâu ~”

Tim An Họa muốn tan chảy, cảm thấy con trai đáng yêu quá chừng.

Mặt Tiêu Chính lại rất nghiêm túc.

Anh vẫn luôn cảm thấy Đông Đông được nuôi chiều quá mức, ẻo lả như con gái.

“Con là nam nhi đại trượng phu, không được lúc nào cũng mẹ này mẹ nọ, biết

chưa?” Dừng một chút, Tiêu Chính lại nói: “Đợi lúc nào rảnh, ba đưa con đi cưỡi

ngựa, bắn súng”

An Họa nhớ tới chuyện con trai hơn ba tuổi đã bị Tiêu Chính đưa đi bắn súng,

vội nói: “Không được, trẻ con bé thế sao có thể chạm vào vũ khí sát thương lớn

chứ? Trước khi thằng bé trưởng thành đều không được cho động vào súng”

“Vũ. vũ khí sát thương lớn??” Tiêu Chính sờ mũi, súng thôi mà, dùng từ

chuyên ngành thế làm gì? Hơn nữa có phải để con tự chơi đâu, có anh cầm giúp

mà.

Hồi ba tuổi đưa đi bắn súng, thằng bé cũng phấn khích lắm chứ bộ.

Tiêu Chính cho rằng con trai đều do làm mẹ chiều quá sinh hư.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chính muốn kiên trì quan điểm giáo dục của mình, dùng

phương thức của người cha để uốn nắn tính cách con trai.

Thế là anh bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, định dọa An Họa một chút để cô phải nghe

theo anh.

An Họa lại chẳng sợ chút nào, ánh mắt trong veo sâu thẳm, giọng nói mềm nhũn:

“Anh cứ nghe em đi, được không?”

Miệng Tiêu Chính mấp máy hai cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu cái rụp:

“Được, nghe em”

Mãi đến khi vào văn phòng, Tiêu Chính vẫn còn ngơ ngác.

Bà nội nó chứ.

Sao lại nghe lời cô ấy thế nhỉ?

Cửa văn phòng bị gõ vang.

Lý Hàn Tùng bước vào: “Phó sư trưởng Tiêu, đây là kế hoạch huấn luyện tháng

sau, cậu xem có cần sửa đổi gì không”

Tiêu Chính nhận lấy, xem xét nghiêm túc.

Xem hồi lâu.

Lý Hàn Tùng liếc nhìn đôi mày nhíu chặt và khuôn mặt đen sì không cảm xúc của

anh, trong lòng thót một cái.

Có vấn đề gì sao?

Đừng nhìn Lý Hàn Tùng và Tiêu Chính là chỗ giao tình lâu năm, ngày thường hi hi

ha ha không câu nệ, nhưng hễ đụng đến công việc, Tiêu Chính sẽ không nói

chuyện tình cảm hay nể nang gì cả.

Kể cả Lý Hàn Tùng, trong sư đoàn chẳng ai có thể thả lỏng trước mặt Tiêu Chính.

Hồi lâu sau, Tiêu Chính mới gật đầu: “Cứ thế đi”

Lý Hàn Tùng thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Tiêu Chính càng buồn bực hơn.

Anh đâu có vấn đề gì, vẫn dọa người như thế, đến Lý Hàn Tùng còn sợ anh.

Sao An Họa lại chẳng sợ anh tí nào thế nhỉ? Ngược lại ở trước mặt An Họa, anh

còn không tự chủ được mà sợ làm cô không vui.

Cô rõ ràng là cô vợ nhỏ mềm mại yếu đuối, hai người như cô cộng lại cũng chẳng

địch nổi một ngón tay anh cơ mà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.