Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 25: "Cậu làm gì có vợ, nói cậu cũng chẳng hiểu đâu"



Lý Hàn Tùng sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười nói: “Em gái chị dâu Chính ủy

phải không, có chuyện gì thế?”

Đầu Cát Hồng Hà cúi thấp, chậm chạp dịch bước lại gần.

Cô cô liếc nhìn Tiêu Chính một cái trước, không nói gì.

Tiêu Chính thấy khó hiểu.

Thấy Tiêu Chính cứ đứng trơ ra đó không nhúc nhích, Cát Hồng Hà vừa thẹn vừa

bực.

Gã đàn ông này, không chỉ đánh vợ mà còn chẳng có tí mắt nào, may mà không

lấy hắn!

Cát Hồng Hà bất đắc dĩ, đành phải trước mặt Tiêu Chính, lấy tay đang giấu sau

lưng ra, đưa một hũ dưa muối cho Lý Hàn Tùng.

“Lý, Trưởng phòng Lý, cái này là chị tôi bảo đưa cho anh, chị ấy bảo. bảo anh

độc thân một mình, bên cạnh không có người nấu cơm, ngày nào cũng ăn nhà ăn

chắc sẽ ngán. Loại dưa này là đặc sản quê tôi, ăn thanh mát lắm”

Lý Hàn Tùng đau đầu.

Từ khoảnh khắc Cát Hồng Hà gọi anh ta lại, trong lòng anh ta đã thót một cái. Bởi

vì cách đây không lâu, Dư Bảo Sơn từng đánh tiếng muốn tác hợp anh ta với

Cát Hồng Hà.

Lý Hàn Tùng tự nhiên là không muốn.

Cát Hồng Hà cũng được đấy, nhưng hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn chọn

bạn đời của anh ta.

Thế là anh ta đã khéo léo từ chối ngay tại trận.

Sau đó Dư Bảo Sơn không nhắc lại nữa, anh ta còn tưởng chuyện thế là xong rồi.

“Ách” Lý Hàn Tùng nghĩ nghĩ, nói: “Ý tốt của chị dâu Chính ủy tôi xin nhận,

nhưng tôi ở ký túc xá độc thân, bạn cùng phòng của tôi mồm miệng tham ăn lắm,

mang về chắc không quá ba ngày là bị hắn ăn vụng sạch, cho nên tôi không nhận

đâu, cô thay tôi cảm ơn chị dâu Chính ủy nhé”

“Hả?”

Cát Hồng Hà không ngờ Lý Hàn Tùng lại từ chối, anh ta trông hiền lành hơn Phó

sư trưởng Tiêu nhiều mà, trước kia cô cô dùng lý do tương tự tặng đồ cho Phó sư

trưởng Tiêu, anh ấy đều nhận cơ mà.

Lý Hàn Tùng nói xong liền kéo Tiêu Chính đi thẳng, căn bản không cho Cát Hồng

Hà thời gian phản ứng.

Đi xa rồi, Tiêu Chính hỏi: “Em gái chị dâu Chính ủy đưa dưa muối cho cậu, có

phải là có ý gì khác không?”

“Cậu cũng nhìn ra à?” Lý Hàn Tùng thở dài, “Chính ủy Dư từng tìm tôi nói chuyện,

muốn gán ghép tôi với cô em vợ, nhưng tôi thấy tôi với cô ấy không hợp”

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Tiêu Chính trầm mặc không nói.

Anh nhớ lại hồi Cát Hồng Hà mới đến, cũng dùng lý do tương tự để tặng cái này

cái kia cho anh, lúc đó anh chẳng hề nghĩ ngợi gì sâu xa, cứ tưởng Cát Hồng Anh

quan tâm chiếu cố mình, thế là nhận một lần bánh bao, còn nhận lời mời của Cát

Hồng Hà sang nhà Chính ủy Dư ăn cơm một lần.

Giờ nghĩ lại mới thấy có điểm sai sai.

Nhưng anh là người đã có gia đình, con trai cũng có rồi.

“Chết dở!” Tiêu Chính bỗng nhiên kêu lên, dừng bước.

Lý Hàn Tùng buồn bực hỏi: “Sao thế?”

Tiêu Chính quay đầu nhìn về hướng nhà mình, toát mồ hôi lạnh.

Thảo nào mấy hôm trước vợ anh tự dưng hỏi nếu họ ly hôn anh có cưới Cát Hồng

Hà không, chắc chắn là cô ấy đã phát hiện ra điều gì rồi.

Lý Hàn Tùng: “Rốt cuộc là sao?”

truong/chuong-25-cau-lam-gi-co-vo-noi-cau-cung-chang-hieu-dauhtml]

Tiêu Chính thở dài: “Cậu làm gì có vợ, nói cậu cũng chẳng hiểu đâu”

Lý Hàn Tùng: “” Có đôi khi anh ta thật sự rất muốn chửi thề.

Bên kia, Cát Hồng Hà đứng chôn chân tại chỗ rất lâu sau khi Lý Hàn Tùng đi

khuất.

Cô cô rất thất vọng.

So với việc ban đầu phải nghe Cát Hồng Anh lải nhải mãi mới nảy sinh hảo cảm

với Tiêu Chính, thì Cát Hồng Hà vừa gặp Lý Hàn Tùng lần đầu đã thích ngay.

Lý Hàn Tùng thân thiện hòa nhã, hiểu biết rộng, lại đẹp trai, hoàn toàn thỏa mãn

mọi ảo tưởng của Cát Hồng Hà về một người chồng.

Người ta càng thiếu cái gì thì càng hướng tới cái đó.

Cát Hồng Hà không được đi học, nên thích người có học thức như Lý Hàn Tùng.

Hai ngày sau, hầm và nhà vệ sinh đều đã sửa xong.

Người nhà trong khu viện chạy tới tham quan.

Họ không quan tâm nhà vệ sinh, nhưng lại rất hứng thú với cái hầm, nhao nhao

bàn nhau về cũng phải làm một cái.

Tiếp theo đó, khu gia đình dấy lên phong trào đào hầm ngầm.

Các chiến sĩ tiểu đoàn công binh bận tối mắt tối mũi.

Ôn Tuyết Mạn thì khá độc đáo, không đào hầm, chỉ sửa nhà vệ sinh.

An Họa đương nhiên vui vẻ khi có người cùng chí hướng, đưa thẳng bản thiết kế

cho cô ấy, còn chỉ chỗ mua vật liệu.

Đợt xây dựng rầm rộ này khiến Cát Hồng Anh oán trách An Họa: “Đều tại cô ta

đầu têu! Cả cái viện này không khí đều biến thành tiểu tư sản hết rồi!”

Dư Bảo Sơn cảm thấy đau đầu, ông không hiểu, rõ ràng bọn họ và Tiêu Chính An

Họa chẳng có xung đột lợi ích gì, ngược lại còn có thể lôi kéo giao hảo, Cát Hồng

Anh cứ phải nhắm vào An Họa làm gì?

“Đào hầm thì tiểu tư sản chỗ nào? Ở quê tôi nhà nào chẳng đào hầm!” Dư Bảo

Sơn sầm mặt rũ tờ báo.

Cát Hồng Anh nghẹn lời, rồi lại càng cáu hơn: “Ông làm Chính ủy thì phải quản

việc này chứ, đằng này còn nói đỡ cho cô ta, tư tưởng của ông có vấn đề!”

Dư Bảo Sơn đập mạnh tờ báo xuống bàn, đứng dậy: “Bà đúng là càng già càng

không hiểu chuyện! Cả chuyện của Hồng Hà nữa, tôi đã bảo với bà rồi, Lý Hàn

Tùng không muốn tiếp xúc với Hồng Hà, bà còn dung túng cho Hồng Hà sấn tới,

đợi lỡ may làm hỏng thanh danh con bé, tôi xem bà tìm ai mà khóc!”

Nói xong, Dư Bảo Sơn đi thẳng về phòng.

Cát Hồng Anh tức đến mức ngực phập phồng.

Bà ta phát hiện gần đây bà ta và Dư Bảo Sơn hay cãi nhau.

Người đàn ông này lại còn hay bênh người ngoài, coi thường bà ta ra mặt.

Cát Hồng Anh oán hận cắn răng.

Bà ta đâu phải bà nội trợ ăn bám, không cần phải dựa vào đàn ông.

Bản thân bà ta cũng có quyền lực trong tay.

Ngày hôm sau, Cát Hồng Anh đến Hội Phụ nữ làm việc, nhìn hồ sơ nhân sự trên

bàn, sau đó bấm điện thoại.

“Người nhà quân nhân mà bên Tổ chức giới thiệu lần này không nhận được đâu,

xuất thân gia đình cô ta không tốt”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.