Thập Niên 60: Mẹ Kế Xuyên Sách, Ôm Đùi Chồng Phó Sư Trưởng

Chương 39: Công khai xin lỗi



Rất nhanh, Tiêu Chính gọi mấy người lính tới.

Cát Hồng Hà, Tiểu Kiều, Lý Hàn Tùng, cả ba đều bị giải đi.

Tiểu Kiều không biết sợ là gì, lớn tiếng la hét: “Dựa vào cái gì mà bắt tôi? Tôi có

phạm pháp đâu!”

Cát Hồng Hà cũng hoảng loạn: “Phó sư trưởng Tiêu, tôi muốn tìm chị gái và anh

rể tôi”

Tiêu Chính mặt không cảm xúc nói: “Tôi sẽ thông báo cho Chính ủy Dư. Bây giờ,

mời ba người phối hợp điều tra tình hình”

Điều tra?

Chuyện này thì điều tra kiểu gì?

“Người bị sàm sỡ” là Cát Hồng Hà, chính cô ta đứng ra làm chứng, lại có cả Tiểu

Kiều làm nhân chứng, Lý Hàn Tùng có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi!

Cát Hồng Hà và Tiểu Kiều nhìn nhau, đều thấy được sự bất an trong mắt đối

phương.

Ba đương sự bị đưa đi, những người vây xem lại quay về chú ý vào bộ phim,

nhưng rất nhiều người vẫn còn xì xào bàn tán về chuyện vừa rồi.

“Cái tên giở trò lưu manh kia thảm rồi, bắt nạt ai không bắt nạt, lại đi bắt nạt em

vợ Chính ủy Dư”

“Hội trường đông người thế mà dám giở trò lưu manh giữa ban ngày ban mặt,

gan to thật”

“Hình như là Trưởng phòng Lý bên Phòng Tác chiến thì phải, chậc chậc, đúng là

không thể trông mặt mà bắt hình dong”

“Hắn sàm sỡ thật à?”

“Thật chứ sao không! Tôi nhìn thấy mà!”

“Ái chà, sau gáy ông mọc thêm con mắt à?”

..

An Họa nói với Dương Thiên Kiêu: “Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, Trưởng

phòng Lý không phải người như vậy”

Chu Mai Hoa cũng nói: “Đúng đấy, Tiểu Lý tuy nhìn có vẻ tưng tửng nhưng nhân

phẩm rất đoan chính, không làm ra mấy chuyện lưu manh thế đâu. Tôi lại nghe

nói em gái Cát Hồng Anh cứ hay đi tìm Tiểu Lý, muốn làm người yêu người ta, mà

Tiểu Lý từ chối bao nhiêu lần rồi!”

Dương Thiên Kiêu nghe xong đăm chiêu suy nghĩ.

An Họa kéo Dương Thiên Kiêu ngồi xuống ghế: “Hôm nay mặc kệ chuyện khác

đã, chúng ta xem nốt phim đi”

Dương Thiên Kiêu cười nói: “Được”

Về phần Lý Hàn Tùng, An Họa cũng không lo lắng, có Tiêu Chính ở đó, chắc chắn

sẽ không để anh ta bị oan uổng.

Bên kia, ba người bị đưa đi bị nhốt vào ba phòng khác nhau.

Tuy nhiên đợi mãi cũng chẳng có ai đến đoái hoài tới họ.

Lý Hàn Tùng thì đỡ, anh ta biết mình trong sạch, trong lòng nắm chắc phần thắng

nên vẫn khá bình tĩnh.

Tiểu Kiều và Cát Hồng Hà thì hoảng loạn hơn nhiều.

Hai người không bị nhốt cùng nhau nên không thể bàn bạc thống nhất lời khai.

Hồng trần cuồn cuộn

Sóng gió bủa vây

Tâm như chỉ thủy

Tự tại chốn này.

Không biết qua bao lâu mới có hai sĩ quan bước vào, Cát Hồng Hà kích động

đứng bật dậy: “Đồng chí, các anh nhốt tôi ở đây làm gì? Tôi muốn gặp anh rể tôi!

Các anh gọi Chính ủy Dư đến đây!”

Hai sĩ quan ngồi xuống, một người cầm bút ghi chép, người kia mở miệng nói:

“Đừng sợ, chúng tôi chỉ hỏi cô vài câu, cô cứ trả lời trung thực là được, xong việc

cô có thể về nhà” Vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu nhẹ nhàng.

Trái tim đang treo lơ lửng của Cát Hồng Hà hạ xuống một nửa.

“Cô nói, lúc chiếu phim trong hội trường, Trưởng phòng Lý Hàn Tùng đã giở trò

lưu manh với cô, mời cô miêu tả chi tiết quá trình xem nào”

Cát Hồng Hà há hốc mồm: “Quá. quá trình gì?”

“Anh ta giở trò lưu manh với cô như thế nào?”

“Anh ta. anh ta sờ tôi”

“Sờ chỗ nào?”

Cát Hồng Hà cắn môi trắng bệch, không biết nên nói thế nào.

Sĩ quan hỏi chuyện lập tức nghiêm mặt: “Trả lời câu hỏi!”

truong/chuong-39-cong-khai-xin-loihtml]

Cát Hồng Hà sợ run người: “Sờ tay”

“Ngoài sờ tay cô ra, anh ta còn nói lời trêu ghẹo gì không?”

Cát Hồng Hà vội vàng lắc đầu.

Lúc này, cô ta đã hối hận xanh ruột vì lời nói dối này rồi, nhưng lại không dám nói

ra sự thật.

Sĩ quan hỏi thêm gì đó, cô ta thậm chí còn không nghe rõ, chỉ mơ hồ gật đầu hoặc

lắc đầu.

Tiểu Kiều ở phòng bên cạnh cũng đang bị thẩm vấn.

“Lý Hàn Tùng sờ mông Hồng Hà, thật đấy!”

“Hội trường tắt đèn chiếu phim người khác không thấy, tôi đứng cạnh Hồng Hà tôi

nhìn thấy rõ mồn một”

“Anh ta vẫn luôn thích Hồng Hà, nhưng Hồng Hà không thích anh ta, thế là anh ta

nổi máu dê chứ sao”

“Anh ta còn bảo Hồng Hà cặp với anh ta, nếu không anh ta sẽ cứ bám riết lấy

Hồng Hà!”

..

Tiêu Chính đặt kết quả điều tra trước mặt Dư Bảo Sơn.

“Lời khai của Cát Hồng Hà và Tiểu Kiều hoàn toàn mâu thuẫn. Dưới sự truy hỏi,

đồng chí Cát Hồng Hà đã thừa nhận là vu khống Lý Hàn Tùng”

Mặt Dư Bảo Sơn lúc đỏ lúc trắng vì giận, nhưng giận xong vẫn phải nói đỡ cho

em vợ.

“Chuyện này là Hồng Hà sai, nhưng bắt con bé xin lỗi công khai Lý Hàn Tùng thì

có quá đáng không? Con bé là con gái, lại đang tuổi tìm chồng, danh tiếng quan

trọng lắm”

Tiêu Chính: “Chính ủy, người yêu cầu đồng chí Cát Hồng Hà xin lỗi công khai là

Lý Hàn Tùng, cậu ấy bị đồng chí Cát Hồng Hà vu khống một trận, chỉ yêu cầu xin

lỗi chứ không truy cứu thêm gì, đã là nể mặt anh lắm rồi”

Dư Bảo Sơn vẻ mặt hổ thẹn: “Hồng Hà chỉ là nhất thời hồ đồ, con gái chưa

trưởng thành, tư tưởng lệch lạc nhất thời, chuyện này vợ chồng tôi cũng có trách

nhiệm vì không dạy bảo tốt. Xin lỗi là đúng, nhưng có thể làm kín đáo được

không? Để lại cho con bé chút thể diện”

“Lý Hàn Tùng là quân nhân, tác phong hình tượng quan trọng thế nào không cần

tôi phải nói nhiều, nếu đồng chí Cát Hồng Hà hãm hại thành công, e là cậu ấy

phải cởi bỏ bộ quân phục này đấy” Tiêu Chính thở dài: “Nếu không công khai trả

lại sự trong sạch cho Lý Hàn Tùng, thì danh tiếng của cậu ấy bị tổn hại không

quan trọng sao? Chính ủy Dư, Lý Hàn Tùng là đồng đội của chúng ta, không thể

để đồng đội thất vọng đau lòng được”

Hai chữ “đồng đội” làm Dư Bảo Sơn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Đúng vậy, Lý Hàn Tùng không chỉ đại diện cho cá nhân cậu ấy, bên dưới còn bao

nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, ông là Chính ủy, nếu không đại nghĩa diệt thân, xử

lý chuyện này thỏa đáng cho Lý Hàn Tùng thì làm sao phục chúng?

Dư Bảo Sơn rất nhanh đã đưa ra quyết định.

Bảng thông báo ở khắp doanh trại đều dán thư xin lỗi của Cát Hồng Hà, bao gồm

cả cổng khu gia đình. Đương nhiên, thư là do Dư Bảo Sơn nhờ người viết hộ,

không phải cô ta viết.

Nhưng dùng danh nghĩa của Cát Hồng Hà, giờ thì cả doanh trại đều biết cô ta vu

khống người khác giở trò lưu manh.

Danh tiếng coi như tan nát.

Tuy nhiên, đối với cô ta, đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Việc Cát Hồng Anh muốn đưa cô ta về quê mới là sét đánh ngang tai.

“Chị, chị cũng không bênh em sao?”

Cát Hồng Anh lần này thực sự thất vọng về em gái, nhưng điều bà ta thất vọng là

đầu óc em gái quá ngu ngốc, đã định giở thủ đoạn thì cũng phải bàn bạc thống

nhất lời khai với con ranh Tiểu Kiều kia trước chứ! Bị người ta hỏi vài câu đã lòi

đuôi.

“Em làm ra chuyện này, danh tiếng coi như hỏng bét rồi, còn tìm đối tượng ở

doanh trại kiểu gì nữa? Chi bằng về quê, để bố mẹ lo liệu việc này đi”

Cát Hồng Hà lắc đầu liên tục.

Không! Cô không về đâu!

Trong mắt bố mẹ, con gái vốn là món hàng lỗ vốn, ai đưa sính lễ nhiều thì gả cho

người đó, làm gì đến lượt cô chọn? Huống hồ mấy người bà mối ở quê làm mai,

điều kiện tốt nhất cũng chỉ là công nhân huyện lẻ, sao so được với sĩ quan quân

đội?

Cô vất vả lắm mới thuyết phục được bố mẹ cho lên đây ở với chị cả, không thể

tay trắng trở về được!

“Chị, em cầu xin chị đừng đuổi em về, sau này em sẽ nghe lời chị, em sẽ chăm

chỉ làm việc hơn. Em không muốn về đâu hu hu hu”

“Hồng Hà,” Cát Hồng Anh cũng đâu muốn đuổi em gái về, nhưng Dư Bảo Sơn đã

phân tích lợi hại rõ ràng, tình cảnh của Cát Hồng Hà hiện tại, về quê đúng là tốt

hơn ở lại đây.

“Chị!” Cát Hồng Hà bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng lên: “Chị chẳng bảo có

mấy anh tham mưu có thể xem mắt với em sao? Em đồng ý!”

Cát Hồng Anh: “”

Em đồng ý, nhưng chưa chắc người ta đã đồng ý đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.