Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Giang Minh Xuyên đã dậy. Anh cũng không
biết giờ là mấy giờ, do dự có nên dậy hay không. Nào biết mới vừa nhẹ nhàng
cử động, bên cạnh đã truyền đến tiếng rầm rì bất mãn, động tác của anh cứng
đờ, tất cả ký ức tối qua đều ào ào tuôn ra.
Độ ấm của hai thân thể kề sát càng làm anh hít thở không thông. Anh không
dám động đậy, trong phòng an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ
nhàng của đối phương. Cũng không biết đã qua bao lâu, dường như đối
phương duy trì một tư thế ngủ quá khó chịu, chủ động xoay người đưa lưng về
phía anh, lúc này mới làm anh có không gian hít thở.
Giang Minh Xuyên nâng cánh tay lên che mắt mình, suy nghĩ trong đầu lung
tung rối loạn, cuối cùng lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua. Mặt anh nóng bừng,
vội vàng áp xuống tà niệm trong lòng, anh từ trên giường ngồi dậy, tay chân
nhẹ nhàng mặc quần áo vào.
Chờ khi Kim Tố Châu ngủ ngon thức giấc, Giang Minh Xuyên đã ra ngoài. Cơm
sáng được ủ ấm trong nồi, Hạ Nham đã ăn xong đi học, chỉ có con gái ngồi ở
bên cạnh chậu than chơi một mình, nhìn thấy cô đã dậy ngẩng đầu nhìn một
cái.
Kim Tố Châu chậm rãi rời giường, khi đứng dậy dùng tay xoa eo một chút,
miệng nhỏ giọng “ưm” một tiếng. Cũng không biết nghĩ tới điều gì, mặt cô đỏ
lên, miệng thầm mắng câu: “Vờ đứng đắn” Trong lòng âm thầm “chậc” một
tiếng, chẳng lẽ đây mới thực sự là đàn ông?
Trước kia cô nhìn thấy mấy cô dâu mới sau đêm tân hôn bước đi với tư thế khá
là mất tự nhiên, thấy người khác trêu ghẹo cũng chỉ coi như là đùa vui thôi,
hiện giờ mới cảm thấy hóa ra là lão Hầu gia phế.
Lơ đãng đối diện với ánh mắt tò mò của con gái, Kim Tố Châu có hơi mất tự
nhiên, nói lảng sang chuyện khác hỏi: “Đã ăn chưa?”
Phó Yến Yến ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục chơi con hổ
nhồi bông trong tay. Cô bé đã không còn là trẻ con nữa rồi, đương nhiên nhìn
là hiểu Kim Tố Châu khác thường, chỉ là không nhịn được nhíu mày, cô bé nhớ
rõ đời trước ba Giang và Kim Tố Châu vẫn luôn chia phòng ngủ, sao bây giờ lại
không giống?
Chẳng lẽ là bởi vì cô bé trọng sinh? Hay là…
Cô bé đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian khi mình thành linh hồn đi theo Kim
Tố Châu, có một lần cô bé nghe được hai cô gái trẻ thảo luận chuyện xuyên tới
không gian song song gì đó ở hành lang bệnh viện, cô bé biết sau này có rất
nhiều người thích xem tiểu thuyết xuyên không, trong đó một cô gái còn kiên
định cho rằng có không gian song song.
Chẳng lẽ không phải mình về quá khứ, mà là xuyên qua đến không gian song
song? Điều này cũng giải thích vì sao cô bé cảm giác Kim Tố Châu có phần
không giống với đời trước. Phải chăng như vậy có nghĩa là, đời này vận mệnh
của nhiều người rất có thể cũng sẽ thay đổi? Không hiểu sao, Phó Yến Yến đột
nhiên có một loại kích động muốn làm chút gì đó.
Bệnh trầm cảm hành hạ cô bé rất nhiều năm, cho dù là biết bản thân quay về
quá khứ, cô bé cũng không thấy hứng thú gì, mỗi ngày đều chỉ sống được
chăng hay chớ, giống như người ngoài cuộc nhìn mọi sự phát sinh xung quanh
mình. Nhưng vào giờ khắc này, cô bé không còn nghĩ như vậy.
Kim Tố Châu không biết suy nghĩ trong lòng con gái, hôm nay là Tết Nguyên
Tiêu, buổi sáng cơm nước xong xuôi cô liền dẫn Phó Yến Yến sang nhà hàng
xóm, muốn hỏi thăm xem nhà họ Ngô ăn Tết như thế nào.
Thím Ngô hôm nay cũng ở nhà, Tiền Ngọc Phượng đang chuẩn bị lấy gạo nếp
về nhà mẹ đẻ xay, nhìn thấy Kim Tố Châu đến, bèn hỏi nhà mình chuẩn bị làm
bánh trôi*, hỏi cô có muốn cùng đi vào thôn không.
*Bánh trôi (bên Trung): bánh thường làm vào năm mới hoặc tết Nguyên Tiêu
bên Trung, vỏ bột nếp và có nhân là vừng đen.
Kim Tố Châu nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì, nên quyết định đi
cùng chị ta, quay về nhà cũng cầm theo một ít gạo nếp và vừng đen. Đây là
ngày hôm qua khi chuẩn bị đãi tiệc, Giang Minh Xuyên mua từ bên ngoài về
cùng đám rau dưa.
Phó Yến Yến quá nhỏ, dẫn đi không tiện, bèn gửi lại nhà họ Ngô, để thím Ngô
trông dùm: “Tới trưa mẹ về, con ngoan ngoãn ở nhà chơi với bà Ngô và chị Đại
Nha, lúc về mẹ mang món ngon cho con”
Phó Yến Yến gật đầu. Ra cửa Tiền Ngọc Phượng còn khen cô bé hiểu chuyện.
Kim Tố Châu cười nói: “Đúng là hiểu chuyện, dường như cũng không làm em
nhọc lòng”
Đi đã xa, Phó Yến Yến không nghe được hai người nói gì, cô bé nghĩ thầm, có
phải cha mẹ trong thiên hạ đều thích khen con cái người khác hay không, còn
chê con cái nhà mình. Đời trước Kim Tố Châu là người như vậy, thím Tiền cũng
như thế.
Thím Ngô đã lớn tuổi, ngồi bên chậu than một lúc là buồn ngủ. Đại Nha thấy
thế, dịch tới cạnh Phó Yến Yến, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Chị nghe nói anh trai
em cũng đi học?”
Phó Yến Yến xoay đầu nhìn cô bé, chậm nửa nhịp mới nhận ra là cô ấy đang
nói về Hạ Nham.
Cô bé đối với Đại Nha không có ấn tượng gì, ký ức trong đầu cô bé đều là sau
khi dọn vào ở trong tòa nhà lầu, khi đó hai nhà cũng không ở cạnh nhau, Kim
Tố Châu cũng không thích qua lại với thím Tiền.
Nhưng có rất nhiều những bé gái không được đi học giống như Đại Nha. Sở dĩ
cô bé có thể đi học, cũng có nguyên nhân nhờ ba Giang, còn thêm cả vì Kim Tố
Châu thích hơn thua với người khác.
Đời trước cô bé cũng không cảm thấy hạnh phúc.
Chuyện duy nhất nhớ rõ về Đại Nha, là khi Kim Tố Châu và ba Giang sắp ly hôn,
có buổi tối một hôm ba Giang đột nhiên tìm cô bé lúc cô bé đang ở nhà một
mình làm bài tập, lén cho cô bé một số tiền, nói với cô bé chị Đại Nha đã
chết, dặn dò cô sau này kết hôn phải tìm hiểu cho kỹ, đối phương là người tốt
mới có thể gả, nếu chịu ức h*ếp gì, hãy dùng số tiền này tới tìm anh, nói ba sẽ
làm chỗ dựa cho cô bé. Đêm đó ba Giang đôi mắt đỏ ửng, nói rất nhiều điều
với cô bé.
Nhưng khi đó Phó Yến Yến cũng không hiểu, trong lòng cô bé cũng oán trách
ba Giang đối với mẹ không tốt. Sau đó một khoảng thời gian rất dài, cô bé thấy
rất hối hận, lúc ấy vì sao không nói thêm với ba Giang mấy câu, nhìn ánh mắt
ba Giang, đó là người duy nhất trên thế giới đối tốt với cô bé.
Phó Yến Yến nhìn Đại Nha, đột nhiên nói: “Đúng vậy, bởi vì anh muốn đi học,
nói với ba mẹ, cho nên ba mẹ mới đưa anh đi học”
Đại Nha nghe xong sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ hâm mộ: “Ba mẹ em
thật tốt”
Phó Yến Yến quay đầu một lần nữa nhìn về phía chậu than, giọng điệu bình
tĩnh nói: “Chị cũng có thể mà, nếu muốn đi học thì nói với ba mẹ chị. Đi học sẽ
rất vui, có thể học được rất nhiều tri thức mới”
Đại Nha nghe xong không nói lời nào, trong nhà ba không quan tâm tới mọi
chuyện, mẹ và bà nội đều cảm thấy con gái đi học vô dụng, cả ngày đều không
ở nhà, cũng không thể giúp làm việc nhà, nhất là một nhà bác cả dưới quê còn
sống nhờ vào đồng lương của ba cô bé.
“Bác cả là con đầu của bà nội, nhưng bác cả mắc bệnh, quanh năm suốt tháng
đều nằm ở trên giường, bác gái cả phải chăm sóc cho bác ấy và hai đứa con.
Mỗi tháng tiền lương của ba chị đều phải gửi về hơn phân nửa”
Cô bé cũng không biết vì sao lại nói chuyện này cùng em gái mới chỉ ba tuổi,
chỉ là trong lòng khó chịu.
“Đó là chuyện của người lớn, cũng không thể để mình chịu khổ”
Phó Yến Yến do dự nói một câu, đây là câu Kim Tố Châu mấy ngày hôm trước
nói với Hạ Nham, Hạ Nham sợ mình đi học làm gánh nặng trong nhà nặng hơn.
Đại Nha lâm vào trầm mặc.
Hai cô bé đều không nói chuyện nữa, mãi cho đến giữa trưa mấy người Kim Tố
Châu trở về, trong nhà mới một lần nữa náo nhiệt lên. Kim Tố Châu xách theo
một giỏ đựng mấy thứ về, sau khi cười tươi rói từ biệt, liền đưa Phó Yến Yến về
nhà.
Sau khi về đến nhà mới lấy từng thứ trong giỏ ra, ngoài bột nếp và bột vừng
đen đã xay, còn có một ít rau dưa mới hái cùng với một ít nấm khô, thậm chí
còn có một miếng thịt khô: “Đều là đồ ngon, buổi tối mẹ nấu cho cả nhà ăn”
Phó Yến Yến nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Kim Tố Châu, trong lòng đột nhiên
thấy mềm mại một chút.
Giang Minh Xuyên hôm nay có phần bận rộn, nhờ người chuyển lời buổi trưa
không về nhà ăn cơm.
Kim Tố Châu cũng không để mình và con gái chịu khổ, thái một miếng thịt khô
nhỏ xào rau, còn hấp hai quả trứng.
Phó Yến Yến: “…” Được rồi, cứ mơ hồ mà sống đi, hai người đó có phải cùng
một người hay không không cần thiết phải quá so đo.
Một lớn một nhỏ thơm ngào ngạt cơm nước xong.
Buổi chiều, Kim Tố Châu và Phó Yến Yến bắt đầu chuẩn bị làm bánh trôi, cuối
cùng nhân không đủ, Kim Tố Châu bèn nặn bột nếp thành những viên nhỏ.
Tan học trở về Hạ Nham liền thấy em gái ngồi xổm trong phòng bếp ăn ngon,
một đám bánh trôi nhỏ xíu trắng ngần, phía trên được phủ nước đường màu
nâu đỏ, gắp một viên lên nước đường sẽ trào ra. Cậu vội vàng nhiệt tình chạy
tới hỏi: “Em gái, em ăn món gì ngon thế?”
menh/chuong-10-uoc-nguyen-nguyen-tieu-va-ke-hoach-lam-viechtml]
Hạ Nham mới chỉ đi học hai ngày, rõ ràng hiểu biết hơn nhiều so với hồi trước.
Phó Yến Yến nhìn ánh mắt thèm thuồng của cậu, đành phải chia bánh trôi cho
cậu.
Hạ Nham cũng không khách khí, bỏ ngay bánh trôi vào trong miệng, sau đó ăn
ngon híp cả mắt lại.
Kim Tố Châu từ bên bếp lò đứng dậy, phủi phủi tay: “Trong bếp còn để phần
của con, mau đi làm bài tập, chờ ba con về rồi ăn”
“Vâng”
Khi Giang Minh Xuyên trở về trời đã tối rồi. Cả người anh ướt đẫm. Kim Tố
Châu thấy bộ dáng này của anh, vội vàng bưng một chậu nước ấm ra cho anh
lau: “Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Giang Minh Xuyên nhìn cô còn có chút không được tự nhiên, giải thích một
câu: “Hôm nay mang binh đi ra ngoài huấn luyện, không có gì đâu”
Vẻ mặt không sao cả cầm lấy khăn lông lau mặt qua loa, sau đó cởi luôn áo
khoác ra, chỉ mặc áo ba lỗ rồi ngồi xuống ăn cơm.
Kim Tố Châu cũng không tiện nói gì anh, đi phòng trong cầm một cái áo khoác
khoác lên người anh.
Giang Minh Xuyên sợ làm cô nhìn ra mình không được tự nhiên, cúi đầu ăn
bánh trôi, trong lòng thấy ấm áp. Hai đứa nhỏ bên cạnh ăn ào ào, khóe miệng
đen xì.
Kim Tố Châu nhìn mà buồn cười, cũng không phải món gì ngon, nhưng cảm
giác cả nhà ăn còn ngon hơn cao lương mỹ vị. So với vinh hoa phú quý kiếp
trước, cô lại càng thích cuộc sống như bây giờ hơn.
Vừa ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mất tự nhiên của Giang Minh Xuyên, Kim
Tố Châu mím môi khẽ cười.
Sau khi ăn cơm tối xong, Giang Minh Xuyên vào phòng bếp rửa bát. Kim Tố
Châu ở bên cạnh múc nước ấm chuẩn bị cho hai đứa nhỏ rửa mặt, liền nghe
anh nói: “Hôm nay buổi trưa bếp trưởng Trương có hỏi anh, món bánh kia của
em làm thế nào, có thể dạy lại cho chú ấy không?”
Động tác của Kim Tố Châu chợt ngừng lại, quay đầu nhìn anh: “Anh trả lời như
thế nào?”
Giang Minh Xuyên không biết ý cô, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời: “Anh chỉ
bảo không rõ lắm mấy chuyện này, về nhà hỏi em đã”
Kim Tố Châu khẽ hừ một tiếng: “Cũng không quá ngốc”
Sau đó nói với anh: “Anh nói với chú ấy, đây là công thức gia truyền của nhà
em, không thể tùy tiện nói với người ngoài. Nếu chú ấy muốn ăn, lần sau em lại
làm thêm một ít mời chú ấy”
Giang Minh Xuyên hoài nghi nhìn cô, không hề tin tưởng cái gì mà công thức
gia truyền. Hôm đó anh cũng đã gặp người nhà họ Kim, nếu mà có mấy thứ
này, làm gì tới phiên Kim Tố Châu biết.
Kim Tố Châu không quan tâm anh nghĩ như thế nào, trong lòng đã bắt đầu suy
nghĩ chuyện khác.
Buổi tối, Giang Minh Xuyên mới vừa nằm xuống, người bên cạnh lập tức sử
dụng cả tay lẫn chân bò lên người anh, còn chẳng thèm vờ vịt.
“…”
Giang Minh Xuyên mở to hai mắt nhìn nóc nhà, cảm nhận được nụ hôn tê dại
trên người mình, cuối cùng thật sự không kiềm chế được, xoay người lên trên.
Xong việc, Kim Tố Châu cầm gối lót ở dưới mông. Giang Minh Xuyên khó hiểu
nhìn về phía cô, Kim Tố Châu hảo tâm giải thích: “Nghe người già nói, làm như
vậy mới dễ hoài thai”
Còn đắc ý bổ sung: “Anh nỗ lực một chút, chúng ta tranh thủ cuối năm sinh
luôn”
Giang Minh Xuyên do dự hỏi: “Em muốn sinh con?”
Kim Tố Châu không cần suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên, hai đứa con chưa đủ.
Chúng ta tranh thủ sinh thêm mấy đứa, tốt nhất sinh bảy tám đứa, càng thêm
náo nhiệt”
“…” Giang Minh Xuyên nhìn ánh mắt trông mong của cô, há miệng, cuối cùng
vẫn không nói gì. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, có chút sầu lo
nhắm mắt lại. Bảy tám đứa, anh cảm thấy mình nuôi không nổi.
Buổi trưa ngày hôm sau, Giang Minh Xuyên dẫn theo bếp trưởng Trương cùng
nhau về nhà.
Bếp trưởng Trương còn xách theo một cái giỏ, lấy từ bên trong ra hai món ăn,
làm người cũng thành thật, vưà ăn cơm vừa nói với Kim Tố Châu: “Đừng thấy
chú làm đầu bếp nhiều năm như vậy, kỳ thật lúc mới vào làm cũng chẳng biết
nấu món gì, đều là đi theo lão sư phụ học hỏi, nhưng cũng chỉ học được bề
ngoài thôi. Sư phụ đã nói với chú, trước giờ nghề đầu bếp đều có truyền thừa.
Chuyện chú hỏi Minh Xuyên cũng không có ý gì khác, chú là người thành thật,
chỉ cảm thấy món bánh đó ăn rất ngon, muốn học để sau này buổi sáng làm
cho mọi người ăn, cũng không nghĩ quá nhiều, cháu đừng cho rằng chú có ý
xấu”
Kim Tố Châu chỉ mỉm cười, sau đó nói: “Chú là người Minh Xuyên tin tưởng,
cháu đương nhiên cũng coi chú như người trong nhà, nhưng đây là công thức
gia truyền, cháu cũng rất khó xử. Lúc trước khi trưởng bối trong nhà dạy cho
cháu, đã cẩn thận dặn dò quá cháu không thể truyền ra ngoài. Hiện giờ tuy
rằng trưởng bối đã không còn nữa, nhưng cháu cũng không dám vi phạm”
“Nhưng mà Minh Xuyên thường xuyên nói, quân đội là một tập thể lớn, có đôi
khi không cần quá so đo được mất của cá nhân, chú cũng là vì nghĩ cho mọi
người thôi, chúng ta là người một nhà cũng không thể quá ích kỷ, nếu cháu nói
là tự mình làm, hẳn là cũng không sao”
Bếp trưởng Trương nghe xong chỉ cười. Nhưng Giang Minh Xuyên nghe ra được
tính toán nhỏ của cô, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Kim Tố Châu còn xòe tay đếm cẩn thận: “Kể ra thì cháu còn biết làm bánh xốp
nhiều tầng, bánh quẩy*, kiến phong tiêu**, mứt táo, bánh củ mài, váng đậu,
bánh bao, ngoài ra còn biết làm thêm một số món ăn khác, cá hầm sữa***,
canh gà nấu măng chua, vịt quay các thứ”
* Nguyên văn là “Cự thắng nô”, tên thời cổ của món bánh quẩy (bánh quai
chèo). ** Món điểm tâm từ thời nhà Đường. *** Món ăn từ thời cổ đại của
người Thiểm Tây.
Sợ bọn họ hiểu lầm, cô còn bổ sung một câu: “Đều chỉ là biết lý thuyết thôi,
còn chưa có cơ hội thực hành làm, nhưng mà thực sự bắt tay vào làm thì sẽ
nhanh thôi”
“…”
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên tiễn bếp trưởng Trương về. Tới khi ra khỏi
cửa, bếp trưởng Trương nhịn không được cười nói: “Vợ cậu thông minh hơn
cậu nhiều” Không chỉ thông minh, da mặt còn đủ dày.
Giang Minh Xuyên cũng không phủ nhận. Trở lại phòng, anh không nhịn được
hỏi: “Em muốn sang nhà ăn làm việc?”
Kim Tố Châu gật đầu: “Trong nhà không có tiền, không thể chỉ dựa vào một
mình anh”
Giang Minh Xuyên nghe xong không nói lời nào. Mỗi tháng tiền lương của anh
đều chia thành mấy phần, một phần gửi cho em gái, một phần gửi cho cha mẹ
nuôi, còn có một phần trợ cấp cho gia đình của chiến hữu hy sinh. Hiện giờ
khoản của nhà họ Phó cũng bớt đi, vợ của một chiến hữu khác cũng đã tìm
được việc làm. “Tiền của em gái vẫn cần phải gửi, cha mẹ nuôi của con bé sau
có sinh thêm một em trai, anh sợ cuộc sống của con bé không tốt. Anh đã viết
thư nói với mẹ nuôi việc này, bọn họ sẽ hiểu thôi”
Kim Tố Châu vội an ủi nói: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, em chỉ cảm thấy anh
một mình kiếm tiền quá vất vả. Anh làm như vậy là không sai, chờ sau này
cuộc sống của chúng ta khá hơn, lại gửi tiền về cho cha mẹ nuôi” Nhưng trong
lòng cô lại không hề nghĩ vậy. Sau khi nghe Thím Ngô kể, cha nuôi của Giang
Minh Xuyên có thể có thành tựu ngày hôm nay vẫn là nhờ vinh quang của cha
mẹ anh. Hiện giờ Giang Minh Xuyên dựa vào chính mình đi được đến vị trí này,
chính anh là con trai ruột nhưng lại không được nhờ gì.
Giang Minh Xuyên nhíu mày: “Nhà ăn em không qua làm được. Nếu em qua,
khó giải thích được với mấy chị dâu khác” Cũng không chỉ mình cô muốn qua
đó.
“Có gì mà khó nói? Em không phải ăn không uống không, em dùng chính bản
lĩnh thực sự của mình. Những người khác nếu muốn tới đó thì nghĩ cách kéo
em xuống là được”
Giang Minh Xuyên xem như đã nhìn thấu, cô không thèm để ý người khác thấy
thế nào.
Kim Tố Châu thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng không đồng ý, vươn
tay sờ tay anh, còn gãi gãi lòng bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ giúp em
đúng không?”