Cũng may Tiền Ngọc Phượng đã không làm Kim Tố Châu thất vọng. Tối hôm
đó, tại lớp xóa mù chữ, Kim Tố Châu thấy chị ngồi ngay ngắn, trên bàn là cuốn
vở mở sẵn và cây bút cầm chắc trong tay. Chị ghi chép vô cùng nghiêm túc, cô
giáo dạy chữ nào là chị nắn nót viết theo chữ đó. Ban đầu chị còn hơi ngượng
ngùng khi phải đọc theo mọi người, nhưng thấy ai nấy đều đồng thanh, chị
cũng khẽ khàng hòa giọng, đọc vài lần rồi cũng dần trở nên dạn dĩ.
Tuy nhiên, lòng nhiệt huyết ấy cũng chỉ trụ được hết tiết đầu. Sang tiết thứ hai,
chị bắt đầu mất tập trung, đầu óc cứ gật gà gật gù vì buồn ngủ. Nhưng vừa
quay sang thấy Kim Tố Châu bên cạnh vẫn đang chăm chú nghe giảng, chị mới
nghiến răng tự tát mình một cái thật đau để tỉnh táo, cố mở to đôi mắt kèm
nhèm nhìn chằm chằm lên bảng đen.
Có lẽ lần này chị đã thực sự nhìn thấy hy vọng được thay đổi bản thân, nên
mới hạ quyết tâm phải nắm bắt bằng được.
Trên đường về nhà hôm đó, Tiền Ngọc Phượng đã suy nghĩ rất nhiều. Từ nhỏ
đến lớn, dù là ở nhà mẹ đẻ hay khi đã về nhà chồng, chưa từng có thứ gì hoàn
toàn thuộc về chị. Đồ tốt đều để dành cho em trai, hoặc là phần cho chồng và
hai đứa con. Kim Tố Châu nói sẽ lưu ý tìm công việc cho chị, một hồi lâu sau
chị vẫn không dám tin, bởi từ trước đến nay chị chưa bao giờ dám mơ mình sẽ
gặp được chuyện tốt lành như vậy.
Chị hiểu rõ năng lực của mình đến đâu. Trước kia chị còn thấy ghen tị với Kim
Tố Châu, nhưng về sau thấy cuộc sống người ta ngày càng thăng tiến, chị
cũng thôi không so đo nữa, chỉ thầm an ủi rằng mình không có được số mệnh
may mắn như thế.
Đoạn đường về nhà hôm ấy dường như là đoạn đường dài nhất mà chị từng đi
qua. Chị giống như người mất trí, vừa khóc vừa cười, còn nắm chặt tay Đại
Nha lải nhải không ngừng rằng sau này mẹ cũng có thể kiếm tiền, mẹ sẽ nuôi
con đi học, con muốn học bao lâu cũng được… Khi nói ra những lời này, lòng
chị lại càng thêm đau đớn. Không phải chị không thương con gái, mà bởi trước
giờ chị chẳng có tài cán gì, nếu có tiền trong tay, chị nào đâu tiếc gì với con
bé.
Suốt khoảng thời gian sau đó, Tiền Ngọc Phượng đều đặn đến lớp xóa mù chữ
theo lời khuyên của Kim Tố Châu. Có thể nói việc học hành đã khiến cuộc sống
của chị trở nên phong phú hơn. Trước đây chị chỉ quanh quẩn trong nhà, ngày
qua ngày ngoài nấu cơm thì cũng chỉ ngủ, hoặc rảnh rỗi quá thì đi buôn
chuyện, mỗi lần thấy mẹ chồng nhíu mày là lại chột dạ. Nhưng giờ thì khác, hễ
có lúc rảnh là chị lại cầm quyển vở đầy những nét chữ “gà bới” ra đọc, mặc cho
mẹ chồng nói gì chị cũng chẳng bận tâm, vì chị cảm thấy mình đang làm một
việc thực sự có ý nghĩa.
Dù vậy, Kim Tố Châu vẫn chưa nói lời chắc chắn nào về công việc. Tiền Ngọc
Phượng đoán chừng có lẽ do mình học chưa đủ giỏi, vì thế chị lại càng thêm
chú tâm học tập.
Đầu tháng tư, khi mọi người bắt đầu trút bỏ lớp áo khoác mỏng để diện áo sơ
mi, Uông Linh lại tới tìm Kim Tố Châu một lần nữa để bàn chuyện nhà máy.
Sau một hai tháng trải qua những đợt “sóng ngầm” tranh quyền đoạt lợi, trông
chị giờ đây vững vàng và điềm tĩnh hơn nhiều.
Tay chị cầm mấy mẫu vải, hào hứng khoe với Kim Tố Châu: “Lần trước nhờ em
nhắc nhở, chị về bàn bạc kỹ lại với lão Nghiêm. Đám nhân viên cũ cứ tưởng chị
chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh nên yên ổn được một thời gian lại bắt đầu kéo bè kéo
cánh. Đúng như lời em nói, chị thẳng tay thay máu hết đám cầm đầu gây
chuyện, sau đó tổ chức họp liên miên suốt hai ngày. Tới khi mọi chuyện ổn
định, ai cần đề bạt thì đề bạt, kẻ nào cần sa thải thì sa thải. Giờ thì đám nhân
viên lâu năm cũng không dám huênh hoang nữa, ai nấy đều ngoan ngoãn làm
việc”
Uông Linh kể lại rất đơn giản, nhưng Kim Tố Châu hiểu rõ đằng sau đó là cả
một cuộc thanh trừng đầy căng thẳng. Muốn phát triển nhà máy theo ý mình,
Uông Linh bắt buộc phải xây dựng một bộ máy phục tùng, và việc đụng chạm
đến lợi ích của những kẻ cũ là điều không thể tránh khỏi.
Thấy khuôn mặt chị có phần tiều tụy, Kim Tố Châu đứng dậy rót một cốc sữa
mạch nha. Đây là sữa Phương Mẫn đem sang, trước đây cô còn tưởng Phương
Mẫn chỉ khách sáo, sau mới phát hiện cô ấy thà uống nước lọc chứ nhất quyết
không đụng đến món này. Giang Minh Xuyên và con gái cũng không thích, nên
trong nhà chỉ có cô và Hạ Nham uống.
Uông Linh không khách sáo, cầm cốc sữa uống từng ngụm nhỏ. Nhà chị cũng
có loại sữa này nhưng chị chẳng bao giờ dám uống, toàn để dành cho con trai.
Trong lúc chị uống sữa, Kim Tố Châu cầm mớ vải lên xem rồi phân loại chúng
ra, loại tốt đặt một bên, loại kém đặt một bên.
Uông Linh giơ ngón tay cái tán thưởng: “Ánh mắt không tồi!” Sau đó chị nhíu
mày nói tiếp: “Số vải chất lượng tốt này chị tính mang tới các thành phố lớn, ở
đó mới bán được giá, chỉ tiếc là chưa tạo được thương hiệu. Chị không muốn
đưa tới nhà máy dệt trên tỉnh, bọn họ không có khả năng đó, cuối cùng chỉ tổ
bị người ta lừa thôi”
Kim Tố Châu gật đầu: “Vải này chất lượng quả thật rất tốt. Trước đây em đã
từng đi dạo ở các cửa hàng bách hóa tại thủ đô và thành phố S, vải đẹp thế
này có thể bán được mấy chục đồng một cuộn mà vẫn có nhiều người tranh
nhau mua”
Ánh mắt Uông Linh sáng lên: “Thật sao?”
“Thật ạ. Chị nên nghĩ cách cung cấp cho cửa hàng bách hóa ở thành phố lớn,
nhà máy nhất định sẽ thu được lợi nhuận rất nhiều” Có lời khẳng định này từ
Kim Tố Châu, Uông Linh lại thêm vài phần tự tin.
Chị nói tiếp: “Mấy loại vải bình dân này vẫn là sản phẩm chủ đạo của nhà máy
trong vài năm tới, em xem có ý tưởng gì không? Chị định nhờ em thiết kế hoa
văn cho bọn chị. Thời gian qua chị có đi thăm mấy nhà máy khác, nói thật
lòng, mẫu mã của họ thô lắm, toàn mấy kiểu hoa to nhìn rất sến”
Kim Tố Châu đồng ý ngay: “Được ạ, chị đã tin tưởng thì em nhất định không
làm chị thất vọng. Để em vẽ một số mẫu rồi đưa chị chọn”
menh/chuong-43-co-hoi-doi-doi-va-nhung-toan-tinh-tham-langhtml]
Uông Linh cười híp mắt: “Vậy thì tốt quá, em yên tâm, tiền thù lao chắc chắn
sẽ hợp ý em”
Kim Tố Châu cũng mỉm cười: “Tiền nong không quan trọng, chủ yếu là giúp
được chị mới là tốt nhất” Nói tới đây, cô chợt ngừng lại, vẻ mặt có phần do dự.
Uông Linh đang vui vẻ, thấy thế bèn hỏi: “Có chuyện gì cứ nói, chúng ta còn
khách sáo gì nữa?”
Kim Tố Châu thở dài, bấy giờ mới kể chuyện của Tiền Ngọc Phượng, rồi khó xử
nói: “Có lẽ chị ấy thấy em hiện giờ có công việc ở tòa soạn nên cũng có ý định
đi làm. Nhưng nói thật lòng, chuyện này còn phải nhờ vào thiên phú. Giống
như chị vậy, làm nhân viên bao nhiêu năm không nổi bật, nhưng vừa làm Giám
đốc đã thể hiện được năng lực quản lý rồi. Còn em, trước đây nỗ lực học chữ,
viết bao nhiêu bài gửi tòa soạn đều bị từ chối, thế mà vẽ bừa một bức tranh lại
được Phương Mẫn khen có hồn”
Uông Linh gật đầu, cảm thấy lời cô nói rất có lý.
“Em thấy chị ấy nỗ lực nhưng học chữ không vào đầu mấy, cứ tiếp tục như vậy
e là không có kết quả. Nên em mới nghĩ, giờ chị là Giám đốc nhà máy, liệu có
thể sắp xếp cho chị ấy một vị trí nhân viên hợp đồng ở nhà ăn không? Em biết
yêu cầu này làm chị khó xử, vì nếu ngoại lệ giúp chị ấy thì sợ các chị em khác
lại tới làm phiền chị. Nhưng hồi mới tới đây, em không quen biết ai, chị Tiền đã
giúp đỡ em rất nhiều, em luôn ghi nhớ ân tình đó nên mới mặt dày đề xuất với
chị. Nếu không được cũng không sao, em sẽ tính cách khác”
Uông Linh im lặng suy tính. Kim Tố Châu đã nói rõ ngọn ngành lợi và hại, khiến
chị muốn từ chối cũng khó. Nếu cô nhờ vả ngay từ đầu, chắc chắn chị sẽ do
dự, nhưng Kim Tố Châu lại khen chị hết lời, đánh trúng tâm lý của chị. Hơn
nữa, nhìn cách cô vì một ân tình cũ mà đứng ra nhờ vả, Uông Linh cảm thấy nể
trọng tính cách trọng tình nghĩa của cô. Nếu chị giúp cô việc này, sau này cô
nhất định sẽ đối đãi với chị tốt hơn.
Sau khi cân nhắc, Uông Linh quyết định cho Tiền Ngọc Phượng một cơ hội:
“Chị cũng vì nể mặt em nên mới đồng ý. Em biết đấy, cái ghế này chị ngồi còn
chưa nóng chỗ, một sai sót nhỏ cũng bị người ta thổi phồng lên. Sắp xếp một
vị trí ở nhà ăn đều có thể rước lấy phiền phức. Nhưng phụ nữ chúng ta sống
không dễ dàng, chị cũng hy vọng cô ấy được sống tốt. Nhưng em nhớ dặn cô
ấy tuyệt đối đừng nói với người khác”
Kim Tố Châu cảm động: “Chị yên tâm, việc này chỉ có mấy chị em mình biết
thôi”
Uông Linh gật đầu, đùa một câu: “Dù sao nếu sau này bị phát hiện, tội vạ gì chị
cũng sẽ đổ hết lên đầu em đấy”
Kim Tố Châu cười đáp: “Vâng vâng, mấy hôm nữa em sẽ bảo chị ấy tới gặp chị”
Sau khi tiễn người đi, Kim Tố Châu rửa sạch cốc rồi cũng rót cho mình một cốc
sữa mạch nha, vừa chậm rãi uống vừa ngắm nghía chỗ vải. Phó Yến Yến ngồi
gần đó gợi ý: “Mẹ có thể nhờ cô Chung Tuyết giúp”
Lần trước Chung Tuyết có viết thư nói cha mẹ cô ấy đã trở lại thủ đô và khôi
phục chức vụ. Hiện tại Chung Tuyết đang làm quản lý trong một cửa hàng
bách hóa, chắc chắn sẽ rành rẽ việc tiêu thụ hơn. Kim Tố Châu hài lòng nhìn
con gái: “Không vội, để mẹ hỏi cho rõ ràng đã rồi tính”
Buổi tối, Giang Minh Xuyên về nhà xách theo một túi to đồ khô: thịt bò, thịt dê
khô, sữa bột và pho mát do chiến hữu gửi biếu. Kim Tố Châu tò mò ăn thử một
miếng pho mát, vừa bỏ vào miệng đã nhíu mày nhận xét: “Vị cũng thật đặc
biệt”
Giang Minh Xuyên phì cười, biết cô không ăn quen. Anh cũng báo tin Thích
Mẫn sắp giải ngũ về quê làm công an. Kim Tố Châu hỏi anh liệu sau này có
giải ngũ không, anh bảo còn phải xem xét. Thực chất, Giang Minh Xuyên không
muốn trở về thủ đô vì những rắc rối liên quan đến gia đình cũ, nhưng những
chuyện này anh không muốn để cô phải bận lòng.
Đêm đó, khi Giang Minh Xuyên có ý định gần gũi, Kim Tố Châu đã thẳng thừng
đẩy ra với lý do “phải tiết chế”. Cô không thể nói thật là do lén hỏi Phương Mẫn
rồi tự suy đoán rằng sinh hoạt quá thường xuyên sẽ khó mang thai. Thấy vợ
kiên quyết, Giang Minh Xuyên đành ngậm ngùi chấp nhận chỉ “ôm một cái”.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của anh, Kim Tố Châu liền lén lút lăn ra
xa, sợ anh đè trúng bụng mình. Lúc này, cô thích con hơn là thích chồng.
Hôm sau, Kim Tố Châu rủ Tiền Ngọc Phượng ra vườn rau để báo tin vui. Tiền
Ngọc Phượng kích động đến mức quăng luôn cái cuốc xuống đất, nắm chặt
tay cô lắp bắp: “Thật. thật sao?”
Kim Tố Châu dặn dò chị phải mua quà đáp lễ chu đáo và giữ kín chuyện này.
Tiền Ngọc Phượng gật đầu như giã tỏi, quyết định mua hẳn mười cân thịt để
biếu Uông Linh. Chị tâm sự giờ chị không còn thiên vị con trai nữa, ai hiếu
thuận thì sau này chị cho tiền, quan điểm này khiến Kim Tố Châu khá bất ngờ
nhưng cũng thầm mừng cho chị.
Đầu tháng năm, Kim Tố Châu đột nhiên phát hiện nguyệt sự không tới. Cô tự
kiểm tra và phát hiện mạch đập khác thường – đó chính là hoạt mạch. Niềm
mong mỏi bấy lâu cuối cùng cũng đã có kết quả.