Mấy ngày sau, Uông Linh ghé qua nhà Kim tố châu để kể về việc chị đã khéo
léo từ chối lời đề nghị của Văn Quân.
Trong lòng Uông Linh đương nhiên đứng về phía Kim tố châu, chị thẳng thắn
chia sẻ: “Chị không lấy cớ Cảnh Chi bận học để từ chối đâu, nói thế người ta
biết ngay là thoái thác. Họ có ngốc đâu, nghe xong ngoài miệng không nói chứ
trong lòng lại sinh ra hiềm khích. Chị mới bảo rằng: Người lớn trong nhà em
trước kia đã nhắm sẵn hôn sự cho Cảnh Chi rồi, nhưng giờ hai đứa còn nhỏ, cứ
để vài năm nữa hãy tính”
Chị nhấp một ngụm trà, đắc ý nói tiếp: “Đợi một thời gian nữa, nếu họ có hỏi lại
thì mình cứ bảo hôn sự đó hủy rồi, lý do là ‘có duyên không phận’. Người ngoài
nghe thế cũng chẳng buồn soi mói thêm. Em thấy cách này ổn không?”
Kim tố châu mỉm cười khách khí, gật đầu tán thưởng: “Quả nhiên là chị dâu
chu đáo, tính toán đâu ra đấy”
Cửa phòng trong vẫn khép hờ, Bạch Cảnh Chi ngồi bên bàn học nghe không
sót chữ nào. Cô thầm cảm thán, cùng một ý tứ nhưng cách diễn đạt khác nhau
sẽ mang lại kết quả hoàn toàn khác. Nói chuyện đúng là một môn nghệ thuật.
Trong phòng khách, Uông Linh giả vờ dỗi: “Không làm thế thì biết tính sao? Chị
chỉ sợ em đắc tội người ta rồi họ lại giận lây sang chị. Lần sau mấy việc ‘ruồi
bu’ này chị cạch đến già, chẳng dám dây vào nữa đâu”
Kim tố châu thầm nghĩ: Mấy chuyện thế này chị chẳng làm suốt còn gì. Nhưng
ngoài miệng, cô vẫn nói lời ngọt xớt: “Em hiểu mà, chị cũng vì ý tốt thôi. Tuy
mối này không thành nhưng ân tình của chị em mình vẫn ghi nhớ”
Lúc này Uông Linh mới yên tâm cười rạng rỡ. Kim tố châu bèn hỏi thêm: “Mà
cô Văn Quân đó là người thế nào? Sao chị lại phải nể mặt cô ấy đến vậy?”
Uông Linh xua tay, hạ thấp giọng kể: “Cũng chẳng phải nể gì, chỉ là muốn giữ
quan hệ thân thiết chút thôi, ai biết vợ chồng họ sẽ ở đây bao lâu. Chồng cô ấy
xuất thân quân nhân bình thường, nhưng nghe đâu bối cảnh nhà cha kế của cô
ấy ‘khủng’ lắm. Năm đó mẹ tái giá, cô ấy và em trai về quê sống, mãi đến khi
trưởng thành mới được đón đi. Công việc của hai chị em chắc chắn là do ông
cha kế sắp xếp cả”
“Vậy còn cậu em trai?” Kim tố châu hỏi.
“Chị cũng có hỏi thăm qua. Cậu ta trông cũng được, ảnh chụp khá bảnh bao,
công việc ổn định”
Kim tố châu nghe xong lại lắc đầu. Cô cảm thấy phụ nữ ở đây đôi khi quá ngây
thơ, kết hôn mà chỉ nhìn vào vẻ ngoài và công việc thì thật nông cạn.
“Nghe qua đã thấy người này không ổn rồi. Toàn dựa hơi mẹ và cha kế, bản
thân chẳng có bản lĩnh tự gánh vác thì sau này lấy gì làm chỗ dựa? Cảnh Chi
tính tình mềm mỏng, phải tìm người có chủ kiến, tâm tính kiên định mới bảo vệ
được nó”
Uông Linh không cãi lại được, dù sao Kim tố châu cũng đã quyết. Chị tặc lưỡi:
“Thôi thì từ chối cũng đúng. Cảnh Chi còn nhỏ, chưa cần vội. Chị thấy Văn
Quân có vẻ hơi thất vọng, chắc là thích con bé lắm. Cô ấy còn than là em trai
mình kén chọn, lúc nào cũng muốn so bì với đứa em út — đứa con chung của
mẹ cô ấy với ông cha kế”
Kim tố châu gật đầu, suy đoán: “Hẳn là muốn tìm một người vợ có điều kiện
thật tốt để làm bàn đạp so kè với em trai mình đây mà. Cảnh Chi mà gả qua
đó, chẳng hóa ra thành công cụ để cậu ta đấu đá gia đình sao?”
Chỉ trong tích tắc, Kim tố châu đã nhìn thấu sự phức tạp của nhà đó. Cô thầm
mừng vì mình đã dứt khoát ngay từ đầu. Để chuyển chủ đề, cô hỏi thăm về
Tiền Ngọc Phượng. Uông Linh hào hứng kể chị Tiền làm việc ở nhà ăn rất tốt,
mập ra trông thấy và được lòng mọi người vì tính tình xởi lởi, hay “ưu ái” cho
chị em chút thịt, đùi gà giấu dưới bát cơm.
menh/chuong-49.html]
Sau khi Uông Linh về, Bạch Cảnh Chi bước ra phụ giúp chị dâu dọn dẹp. Kim tố
châu ngẩng đầu nhìn cô: “Nghe hết rồi chứ?”
Bạch Cảnh Chi khẽ gật đầu. Kim tố châu ôn tồn dạy bảo:
“Cảnh Chi này, tuy em còn nhỏ nhưng chuyện này cũng nên suy nghĩ dần. Chị
hệ cũ. Khi không có sự tương xứng về vị thế, em sẽ phải sống khúm núm, lấy
lòng nhà chồng, chịu ấm ức cũng chẳng ai chống lưng cho. Tốt nhất hãy chọn
một gia đình môn đăng hộ đối, hoặc một người đàn ông có năng lực tự thân.
Đừng để đến lúc người tốt bị người khác cướp mất mới hối hận”
Phó Yến Yến đứng bên cạnh nghe mẹ “giáo huấn” cô út, tròn mắt tò mò. Kim tố
châu trêu con gái: “Sao, con cũng muốn lấy chồng à?”
“Sau này con không lấy chồng đâu” Yến Yến đáp gọn lỏn.
Kim tố châu bật cười: “Cũng được, chỉ cần con tự nuôi sống được mình, lấy
chồng hay không chẳng quan trọng. Đàn ông đôi khi cũng phiền phức lắm”
Tiếp đó, Cảnh Chi kể lại chuyện mẹ nuôi ở thành phố S đang gặp khó khăn và
muốn gặp cô ăn bữa cơm chia tay. Kim tố châu lập tức nhắc nhở: “Nếu có gặp,
cứ hẹn ở nhà ăn của trường, nơi đông người. Bọn họ sẽ không dám đưa ra yêu
cầu quá đáng. Lúc nào cũng phải có tâm lý đề phòng, em nhớ chưa?”
Cuối tháng Tám, cả nhà đưa Cảnh Chi ra ga tàu lên thành phố học đại học. Khi
tàu khuất bóng, Hạ Nham và Yến Yến cũng chuẩn bị bước vào năm học mới.
Ngày khai giảng của Yến Yến, cả nhà “hộ tống” cô bé đến trường. Giang Minh
Xuyên và Kim tố châu đi trước, Yến Yến đi giữa, theo sau là “đội quân” Hạ
Nham, Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng. Cảnh tượng trông giống như một
vị thủ trưởng nhỏ đang đi thị sát.
Tại lớp học, Giang Minh Xuyên cẩn thận lau bàn ghế cho con gái, Hạ Nham thì
bận rộn kê lại chân bàn cho vững. Phó Yến Yến đứng đó, đón nhận những ánh
mắt tò mò của bạn học.
Đúng lúc này, Triệu Vận dẫn con gái là Đường Doanh vào lớp. Thấy cảnh cả
nhà họ Giang quây quần chăm sóc Yến Yến, Triệu Vận mím môi, dẫn con ngồi
xuống bàn cuối. Đường Doanh nhìn Yến Yến ngồi bàn đầu, trong lòng không
khỏi ghen tị.
Phó Yến Yến nhìn Đường Doanh, tâm trạng phức tạp. Đời trước, chính cô là
người ngồi ở bàn cuối, đơn độc và tự ti. Còn Đường Doanh khi ấy là trung tâm
của sự chú ý, còn chế nhạo cô vì không có người thân đưa đón. Giờ đây, mọi
thứ đã đảo ngược.
Sau khi cha mẹ và anh trai dặn dò đủ thứ rồi mới ra về, Hạ Nham còn cố vớt
vát thể diện anh trai: “Chắc con bé đang nén khóc đấy, nên mới đuổi mình đi
sớm”
Nhưng khi ba cậu nhóc ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Yến Yến đã gục đầu
xuống bàn ngủ ngon lành, chẳng có chút gì gọi là “lệ sầu chia ly”.
“Ừ, nói cũng có lý” Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng nhịn cười, đồng
thanh phụ họa cho cái tôi của Hạ Nham.