Hạ Nham kinh hãi nhìn giấy tờ nhà trong tay, lại nhìn sang Kim Tố Châu, “Mẹ,
mẹ nhiềutiền quá tiêukhông hết à? Ba có biết việc này không?”
Kim Tố Châu nghe con trai hỏi vậy có hơi chột dạ, nói lảng sang chuyện khác:
“Con ở ký túc xá thế nào? Ở tầng mấy?”
Hạ Nham mặt lạnh te nhìn mẹ, “Mẹ, con không còn dễ bị lừa gạt giống khi còn
nhỏ nữa đâu”
Kim Tố Châu sờ sờ mũi, “Nhà ăn thế nào? Đi xem có món gì ngon?”
Hạ Nham nghe mẹ nói vậy lại có chút mềm lòng, nhíu mày nói: “Mẹcòn chưa
ăn cơm?”
Sau đó lại nói: “Được rồi, vừa đi vừa nói”
Kim Tố Châu biết không tránh được, đành phải vừa đi vừa nói rõ ngọn ngành,
chỉ là có mấy việckhông có cách nàogiải thích rõ ràng vớiHạ Nham. Những gì
trải qua trong kiếp trước đã có ảnh hưởng sâu sắc với cô, cô đã quen tính toán
cho cuộc sống sau này. Cô không muốn sau này cả ba đứa con phải chịu khổ
sở gì, dù gì cũng phải để lại chút tài sản cho mỗi đứa.
Trước kia bị quản lý quá nghiêm ngặt không cơ hội, hiện giờ đã khác trước,
Kim Tố Châu cảm thấy giờ đúng là thời cơ tốt.
Số tiền có trong nhà không thể để không cho lãng phí được, chỗ nào cần tiêu
là phải tiêu, hiện giờ cô muốn thử trước đã, góp vốn cho nhà máy của Uông
Linh cũng vì lý do đó. Mà giờ cô chỉ mới bắt đầu, sau này cô còn muốn góp
vốn vào nhiều nhà máy hoặc là cửa hàng khác, so với việc tự mình làm chủ
phải bận trước bận sau, cô vẫn thích ngồi mát ăn bát vàng hơn.
Chỉ có điều những chuyện này cô không có cách nào giải thích với Giang Minh
Xuyên và bọn trẻ, họ đều sống trong thời đại này, rất nhiều tư tưởng và quan
niệm không giống cô.
Sau khi nói xong Kim Tố Châu còn bổ sung: “Tiền lương của mẹ và ba con tuy
rằng không ít, nhưng thường ngày nhà chúng ta chi tiêu cũng nhiều, tích cóp
cũng không được bao nhiêu. Con cũng lớn rồi, mấy năm nữa là sẽ kết hôn sinh
con, cũng phải cần một căn nhà chứ? Bằng không làm gì có đứa con gái nào
bằng lòng gả cho con?”
“Sinh con nuôi con cũng phải tốn tiền có đúng không nào? Mà con ấy, ngày
thường đã quen chi tiêu mà không để ý, ngay cả nấu ăn cũng bỏ rất nhiều dầu
nhiều gia vị, lại thích ăn thịt, con có thể chịu được cuộc sống ngày nào cũng
ăn cơm trắng rau luộc được không?”
Hạ Nham nghe đến mấy câu sau, rụt rụt cổ, “Thế thôi, con không mách ba nữa,
nhưng nếu sau này ba phát hiện ra, mẹ đừng có mà đổ tội lên đầu con”
Nói xong lại hỏi tiếp: “Thế Yến Yến Lục Lục có không? Đừng chỉ mua cho có
một mình con, con không lấy đâu”
“Đứa nào cũng có”
Hạ Nham khẽ thở phào, “Vậy là tốt rồi”
Ngay sau đó cậu mới kịp phản ứng lại, “Là ý gì, mẹ mua tận ba căn?”
Kim Tố Châu: “……”
Hạ Nham không biết phải làm sao: “Mẹ quá to gan rồi đấy, ba mà biết chắc
chắn sẽ nổi giận”
Không phải giận vì mẹ mua, mà giận vì mẹ không nói cho ba hay. Thế nhưng
Nghĩ đến đây, Hạ Nham lại nói thêm: “Thôi được rồi, vẫn đừng nên nói với ba,
có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu đi”
Kim Tố Châu cười, nói đồng ý.
Hạ Nham tức giận nói: “Thật sự bó tay với mẹ”
Nhưng trong lòng cậu hiểu, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho mấy cha con, mẹ đối
với người khác như thế nào cậu không rõ lắm, nhưng quả thật lúc nào mẹ cũng
hết lòng hết dạ đối tốt với ba anh em.
Đi được một lát, Hạ Nham lại bắt đầu kể chuyện buổi sáng nay đi báo danh, hai
mẹ con đi dạo một vòng ở nhà ăn, tới nơi mới biết Kim Tố Châu đã ăn rồi, Hạ
Nham bèn mua hai cái bánh bao, hai mẹ con vừa ăn vừa đi tới Cung Tiêu Xã
gần đó mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, rồi xách đồ tới ký túc xá.
“Vừa rồi con nghe bạn cùng phòng nói, năm nào sau ngày nhập học cũng phải
đi huấn luyện một chuyến bên ngoài, thời gian huấn luyện của bọn con cũng
tương đối dài, e phải tới nửa năm, tới học kỳ sau mới học văn hóa. Cho nên
nửa năm tiếp theo có lẽ cả nhà không liên lạc với con được”
Kim Tố Châu gật đầu, “Ngụy Ninh Thanh thì sao?”
“Con còn chưa thấy mặt mũi nó đâu, trước đó bọn con đã hẹn buổi tối gặp
nhau ở nhà ăn, để tối nay con tới đó xem sao”
“Ừ, hy vọng lúc đó gặp được bạn ấy”
“Hy vọng như thế”
Hai mẹ con lên tầng ba của ký túc xá, Hạ Nham ở phòng 307, cậu đến cũng
khá sớm, cướp được một giường dưới cạnh cửa sổ, trên giường đã trải xong
chăn đệm, đều có màu xanh bộ đội đồng nhất, cái chăn còn được gấp vuông
vắn y chang cục gạch. Một chiếc bình giữ nhiệt cũng màu xanh bộ đội được
đặt ở đầu giường, dưới gầm giường là mấy đôi giày được sắp xếp gọn gàng.
Đây là kết quả của kỳ nghỉ hè bị ba cậu huấn luyện, mấy việc thường ngày
trong quân ngũ này hiện giờ cậu làm rất thuần thục.
Trong phòng còn có một chiếc tủ được dựa sát tường, ngăn tủ của Hạ Nham
đã được khóa lại, bên trong là những vật dụng hàng ngày và chậu rửa mặt các
thứ.
Các bạn học khác trong ký túc xá cũng đã có mặt đầy đủ, có bạn ngồi trên
giường đọc sách, bạn thì đang đứng nói chuyện, còn có bạn vừa mới tới, đang
cầm giẻ lau thân giường, bên cạnh cậu ấy còn có một chiếc túi vải bạt.
Người nhà cậu ấy vẫn ở trong phòng, còn nói tiếng địa phương, vừa nói vừa lấy
quần áo và giày từ trong túi vải bạt ra, đồ đạc đều khá sờn cũ, có thể thấy là
gia cảnh cậu ấy không được tốt cho lắm.
Nhìn thấy Hạ Nham trở về, nam sinh ở giường trên còn chào hỏi, “Đây là chị
cậu đấy à? Chị cậu đẹp thật, hai người trông giống nhau lắm”
Kim Tố Châu nghe nói vậy, không khỏi che miệng cười. Cậu bạn kia không biết
vì sao Kim Tố Châu cười, cũng cười theo.
Hạ Nham có phần kiêu ngạo giải thích: “Đây không phải chị mình, đây là mẹ
mình”
“Hả?”
Cậu bạn kia nghe xong có chút kinh ngạc, những người khác cũng nghe thấy,
theo bản năng đều quay sang nhìn, người nhà của cậu bạn đang sắp xếp đồ
đạc kia cũng nghe thấy, không nhịn được nói: “Tôi còn tưởng gái chưa chồng
đấy, trông cô trẻ thật”
Kim Tố Châu cười nói: “Đây là con trai lớn của tôi, tôi còn hai đứa con gái nữa”
Sau đó cô mở túi trái cây đang cầm ra, chia cho mỗi người mấy quả vải, “Tiểu
Nham nhà cô nhiệt thành lại thiện lương, chững chạc kiên định, chỉ mỗi cái
thường ngày nói hơi nhiều, sau này các cháu hãy chăm sóc lẫn nhau nhé”
“Cảm ơn cô ạ”
menh/chuong-90.html]
“Cảm ơn cô ạ”
……
Người nhà của cậu bạn kia thấy Kim Tố Châu làm như vậy, cũng vội vàng lấy
một túi lạc từ trong túi hành lý ra, chia cho các bạn trong ký túc xá.
Cậu bạn đang lau giường thấy, lo lắng các bạn trong phòng chê, vội nói: “Lạc
này do nhà mình trồng đấy”
Hạ Nham nhận một nắm lạc, bóc vỏ rồi ăn luôn, hết sức động viên nói: “Ăn
ngon lắm”
Sau đó lại bóc vỏ mấy hạt đưa cho Kim Tố Châu, “Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi”
Kim Tố Châu ăn thử, sau đó nói với đối phương: “Ăn ngon lắm”
“Mọi người thích là tốt rồi”
Nói xong đối phương lại đưa cho Hạ Nham một nắm nữa, Hạ Nham cũng
không khách khí nhận lấy, còn tươi cười xán lạn nói cảm ơn.
Cậu bạn thấy thế, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Kim Tố Châu nhìn một lượt căn phòng rồi ra về, Hạ Nham đưa cô đến tận trạm
giao thông công cộng ngoài cổng trường.
Khi Kim Tố Châu đi đến cửa nhà khách, lại thấy hai anh em Dương Anh Hùng
đang chờ ở đó.
Hai anh em cũng nhìn thấy cô, vội đứng dậy bước sang, chào một tiếng cô.
“Sao lại chờ ở đây vậy? Hôm nay không phải đi báo danh sao?”
Dương Anh Hùng lắc đầu, “Trường cháu chưa báo danh ngay, cháu định ngày
mai đưa em trai đến trường rồi mới đi báo danh. Khi nào thì cô đi ạ?”
“Buổi sáng ngày mai cô đi, mọi việc ở bên này đều thu xếp xong rồi”
Dương Anh Hùng vâng một tiếng, “Cô đã ăn tối chưa ạ? Cháu muốn mời cô ăn
một bữa cơm”
“Cô còn chưa ăn đâu, sợ trở về muộn quá, buổi tối Hạ Nham còn có hẹn, không
đi ăn với cô, đi thôi, cô cháu mình cùng nhau ăn một bữa cơm”
“Vâng”
Trên đường Kim Tố Châu hỏi cậu, “Cô nghe Hạ Nham nói buổi tối có hẹn với
Ngụy Ninh Thanh, sao cháu không đi?”
“Cũng sợ về muộn quá ạ”
Kim Tố Châu gật đầu, không nói thêm gì. Ba cô cháu sang Tiệm cơm quốc
doanh gần đó ăn một bữa cơm, Dương Anh Hùng nhất quyết giành trả tiền,
Kim Tố Châu không lay chuyển được cậu, chỉ gọi một bát sủi cảo. Dương Anh
Hùng bảo cô cứ gọi thêm món ăn đi, Kim Tố Châu nhìn khuôn mặt kiên nghị
của cậu thiếu niên, nghĩ ngợi một lát rồi gọi một phần thịt kho tàu và khoai tây
thái sợi xào.
Vẻ mặt Dương Anh Hùng nhu hòa hơn một chút, sau đó lại gọi thêm hai phần
sủi cảo rồi tính tiền.
Hai anh em hẳn là rất đói, sủi cảo vừa được mang lên đã ăn ngấu nghiến,
nhưng lại không nỡ ăn thịt kho tàu, Kim Tố Châu biết hai anh em muốn cảm ơn
cô chuyện mua nhà, nên vừa ăn vừa gắp thịt cho cả hai.
Tới lúc tạm biệt, Kim Tố Châu đắn đo rồi vẫn nói với Dương Anh Hùng: “Anh
Hùng, cháu không có cha mẹ làm chỗ dựa và vạch ra con đường sau này cho
cháu, con đường tương lai có khả năng sẽ khó đi hơn mấy đứa Hạ Nham rất
nhiều, có mấy lời này cô nói ra cũng không đảm bảo là hoàn toàn đúng cả,
nhưng cũng hy vọng nhờ đó sau này cháu bớt đi nhiều đoạn đường vòng”
“Nếu, cô nói rằng nếu cháu không tìm được việc bản thân mình thực sự muốn
làm, cũng không tìm được mục tiêu cho cuộc sống, vậy thì hãy nỗ lực kiếm
tiền, hãy kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, tiền sẽ rút ngắn lại chênh lệch giữa
cháu và người khác, sẽ khiến cháu có đủ tự tin để đối mặt với bất kể ai, cũng
sẽ giải quyết được tầm chín mươi phần trăm vấn đề khó khăn mà cháu gặp
phải trong cuộc sống sau này”
Dương Anh Hùng ngơ ngác nghe, “Kiếm tiền ạ?”
“Đúng, hiện tại số tiền cháu kiếm được vẫn quá ít, còn phải tiếp tục nỗ lực, sở
dĩ cháu nỗ lực học tập để thi đại học cũng là vì muốn tìm một công việc tốt, để
kiếm được nhiều tiền lo toan cho cuộc sống sau này. Cho nên nếu có thể,
không nên bỏ mặc bản lĩnh kiếm tiền hiện giờ của cháu, kiếm tiền cũng là một
môn học, có người cả đời chỉ có thể bày hàng bán ở vỉa hè, mà có người lại có
thể từ sạp hàng ngoài vỉa hè đến mở cửa hàng, cuối cùng còn mở được tới
mười mấy cửa hàng, càng lúc càng kiếm được nhiều tiền. Có một số thứ cô
không nói rõ ràng được, còn cần cháu tự động não suy ngẫm”
“Nhưng học tập cũng không thể bỏ bê, chừng mực trong đó, cũng cần cháu
phải tự cân nhắc sao cho phù hợp”
Dương Anh Hùng ngoan ngoãn lắng nghe.
Kim Tố Châu nói xong ra về, cô phất phất tay, xoay người quay về nhà khách.
Dương Anh Hùng nhìn theo bóng dáng cô, chờ tới khi khuất bóng mới dẫn em
trai đi về hướng khác.
Trong lòng cậu cân nhắc lời Kim Tố Châu vừa nói, cậu chưa từng coi chuyện
bày quán bán hàng ở chợ đen như việc làm nghiêm túc, sở dĩ làm việc đó cũng
chỉ muốn kiếm đủ tiền học phí cho mình và em trai, sau đó cũng vì nghe cô
khuyên phải mua một căn nhà cho tử tế, nên lại lập mục tiêu là mua một căn
nhà.
Nhưng giờ cô lại nói với cậu không được từ bỏ bản lĩnh kiếm tiền này, điều này
có hơi bất đồng với ước nguyện ban đầu của cậu, nhưng nghĩ kỹ ra thì quả thật
như lời cô Kim nói, cậu vào đại học là bởi vì muốn tìm một công việc tốt để
sau này nuôi sống bản thân. Cậu cũng đã từng có ước mơ, ước mơ được thi
vào trường quân đội cùng với Hạ Nham và Ngụy Ninh Thanh, nhưng hiện thực
không cho phép cậu có lựa chọn đó.
Dương Anh Hùng cũng không hiểu rõ cô Kim nói kiếm rất nhiều rất nhiều tiền
cụ thể là bao nhiêu, nhưng cậu biết, lời cô Kim nói trước nay đều vì muốn tốt
cho cậu.
Cậu cũng biết, cô Kim nhìn ra sự tự ti trong lòng cậu, nhìn ra cậu không dám đi
gặp Hạ Nham và Ngụy Ninh Thanh. Cậu cũng biết Hạ Nham với Ngụy Ninh
Thanh sẽ không ghét bỏ hay xem thường gì cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy
khoảng cách giữa bản thân mình và hai người họ càng ngày càng lớn.
Sáng sớm hôm sau, Kim Tố Châu trở về nhà, khi về đến nhà, hai con gái cũng
khai giảng xong về nhà rồi, cả hai đứa đang nằm bò trên sàn phòng khách bọc
sách vở.
Nhìn thấy về, Lục Lục hớn hở đứng bật dậy, “Mẹ ơi——”
Gọi xong cô nhóc lại nhìn nhìn phía sau Kim Tố Châu, không thấy thêm ai
khác, lại trề môi.
Kim Tố Châu xoa đầu cô nhóc, “Mua đồ ăn ngon cho con”
Lục Lục nghe xong cũng chẳng vui vẻ như mọi khi, “Anh hai không có ở nhà, cứ
có cảm giác trong nhà không còn náo nhiệt”
Phó Yến Yến đứng lên, nghe em gái nói vậy không nhịn được bảo: “Sau này em
cũng vào đại học, lúc ấy trong nhà lại càng vắng vẻ”
Lục Lục không ngốc, đã nghĩ ra ngay, “Chắc chắn là chị vào đại học trước em,
đến lúc đó ở nhà chỉ có một mình em”
Kim Tố Châu tức giận cốc đầu cô nhóc một cái, “Thế mẹ với ba con không phải
người đấy hả?”