Lâm Đông Chí càng nghĩ càng hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận chính mình, nhưng cũng hận Tứ phòng.
Nếu không phải vì tiền sính lễ mà Tứ phòng gả nàng cho một lão đàn ông khắc vợ, thì làm sao nàng lại bỏ nhà ra đi, làm sao lại rơi vào cảnh có nhà mà không thể về. Nàng nào có mặt mũi gặp mẹ. Nàng bảo con trai đưa hết tiền cho mẹ, rồi dắt con rời khỏi nơi đau lòng này. Nàng muốn đổi một nơi khác để bắt đầu lại từ đầu, đợi khi nàng có năng lực sẽ đón mẹ đến hưởng phúc.
Lâm Đông Chí tưởng rằng chỉ cần dẫn con trai đến một nơi khác sinh sống là có thể thoát khỏi Phương Chí Vân, không ngờ rất nhanh hắn đã tìm được nàng, trói nàng lại đưa về nhà, nói với người ngoài rằng nàng bị bệnh điên, ép nàng uống thuốc trị bệnh thần kinh. Nàng từng nghĩ mình không điên, mà là Phương Chí Vân điên, nhưng sau đó, nàng lại thấy những gì Phương Chí Vân nói là đúng.
Ký ức kiếp trước, sau khi trọng sinh Lâm Đông Chí không hề muốn nhớ lại, đó là một cơn ác mộng cực kỳ kinh khủng. Có lẽ kiếp này có thể bắt đầu lại, là vì kiếp trước nàng đã sống quá khổ, quá khổ đến nỗi trời xanh cũng không đành lòng.
Lâm Đông Chí nhìn cha, mẹ và chị gái. Kiếp này, nàng muốn sống một cuộc đời ra hồn, để cha mẹ và chị gái đều có cuộc sống tốt đẹp, bảo vệ họ không còn bị Tứ phòng bóc lột nữa, khiến Tứ phòng phải trả giá thích đáng, thoát ly ông bà nội thiên vị, tách hộ để sống những ngày an lành.
Nàng biết cha mẹ đều là người cực kỳ lương thiện, thật thà, vậy thì kẻ xấu xa này cứ để nàng đảm nhiệm.
Tách hộ nhất định phải tách, hơn nữa tốt nhất là đoạn tuyệt quan hệ với tất cả người nhà họ Lâm, sống chết không qua lại. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể dựa vào kỹ năng của kiếp trước mà sống tốt, tránh bị bóc lột.
Hơn nữa, sống thêm một đời, ít nhất nàng cũng biết đại khái xu hướng trong một hai mươi năm tới, đây cũng là lá bài tẩy của nàng.
Những thay đổi của làng sau khi nàng bỏ nhà đi thì nàng không biết, nhưng trước khi đi, nàng biết rõ trong chuồng bò của làng còn đang sống một nhân vật lớn đang gặp nạn. Nếu nàng bây giờ đi bày tỏ thiện ý, tương đương với việc gửi than giữa trời tuyết, có thể xây dựng mối quan hệ này đối với nàng cũng là điều tốt.
Lâm Đông Chí sắp xếp lại suy nghĩ. Hiện tại, điều nàng phải làm là làm nền cho việc tách hộ, trước tiên phải làm tốt công tác tư tưởng cho cha mẹ, chỉ khi cha mẹ đồng ý tách hộ thì việc này mới dễ dàng.
Sau này muốn làm việc lớn còn phải có tri thức, nàng còn phải đi học, ít nhất cũng phải học hết cấp hai.
Qua mùa thu hoạch, không còn bận rộn nữa, nàng sẽ làm ít thức ăn bảo cha ra chợ đen thăm dò thị trường.
Mãi sau này nàng mới biết, hóa ra mỗi thành phố đều có chợ đen, có thị trường giao dịch ngầm.
Những người đầu tiên giàu lên trong thập niên 80 hầu như đều là những người này. Họ có tiền, có hàng, có các mối quan hệ, sau khi kinh tế được nới lỏng, họ lập tức thoải mái thể hiện tài năng, trở thành những người đầu tiên dám đột phá, thử thách, kiếm được bội tiền.
Lâm Đông Chí mắt nóng rực, mơ ước được trở thành một trong số những người giàu lên nhanh chóng đó. Nàng muốn có tiền để sống một cuộc đời sung sướng, cái ý nghĩ này đã khắc sâu vào trong trí óc nàng.
Những chuyện sau này trong lòng đã có kế hoạch đại khái, nàng tràn đầy hy vọng vào cuộc sống sau này.
Lâm Đông Chí nghĩ đến những điều đã thiếu nợ cha mẹ ở kiếp trước, cũng không còn giận cái tát vừa rồi của cha nữa, nàng mềm giọng nói:
“Cha mẹ cũng đừng tức giận, suy nghĩ tách hộ này con sẽ không từ bỏ đâu, chỉ có tách hộ thì cả nhà mình mới có ngày lành. Cha mẹ nhìn xem con và chị gầy đến mức da bọc xương, cha mẹ không thương xót hai chị em chúng con sao?
Chị và con ở nhà làm không hết việc, với sự tháo vát của cha mẹ, cuộc sống của chúng ta sau khi tách hộ sẽ không tồi đâu. Nhưng cha mẹ hãy yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ không đối đầu trực diện với bà nội nữa, hôm nay là do con suy nghĩ chưa kỹ.”
Không đối đầu trực diện, không có nghĩa là sau này phải nghe lời bà nội.