Đại Cô Lâm mang khuôn mặt và chiếc cằm tựa ông Lâm, đôi mắt, sống mũi, bờ môi lại phảng phất nét bà Lâm, toát lên vẻ rạng rỡ, thanh thoát. Tiếng cười của bà giòn giã, bà có thể gọi đúng tên từng đứa trẻ trong nhà, mỗi đứa đều được bà cho hai viên kẹo ngọt.
Lâm Nam vốn là một đứa ham ăn, nhận được kẹo liền cười tít mắt, miệng toe toét không khép lại được. Nó cứ quấn quýt bên Đại Cô Lâm, miệng lưỡi ngọt như mía lùi, hết “dì cả ơi” lại “dì cả à”.
Bỗng nhiên, má phải bị nhéo một cái, Lâm Nam đau điếng, ôm mặt kêu lên: “Tiểu Cô ơi, cô nhéo mạnh tay thật đấy!”
Tiểu Cô Lâm tên là Lâm Tuyết Mai, giờ phút này cau mày nhìn Lâm Nam: “Hừ, ta thấy bây giờ trong mắt cháu chỉ có Đại Cô thôi, ta về mà cháu chẳng buồn chào. Có phải vì ta không có kẹo cho cháu ăn không?”
“Làm gì có ạ Tiểu Cô, cháu là thích Tiểu Cô nhất trên đời! Mấy ngày không gặp, cháu nhớ Tiểu Cô lắm đó. Mà nói đến Tiểu Cô thì, Tiểu Cô nói xem, có phải Tiểu Cô ở nhà Đại Cô mà vui quên lối về rồi không, chẳng chịu về nhà gì cả?” Lâm Nam còn chưa kịp ăn viên kẹo nào, mà cái miệng đã như bôi mật.
Tiểu Cô Lâm nhướng mày: “Tiểu Nam khác xưa rồi đó nha, còn biết dùng thành ngữ bốn chữ nữa, lại còn ‘vui quên lối về’. Cháu có biết viết chữ đó không?”
Lâm Nam gãi gãi sau gáy, ậm ừ: “Chắc là… biết ạ?”
Chú Tư Lâm và Tiểu Cô Lâm đều do Đại Cô Lâm một tay nuôi nấng, bởi vậy tình cảm giữa họ rất khăng khít. Đại Cô và Tiểu Cô cũng đều rất thân thiết với nhà chú Tư. Điều đó có thể thấy rõ qua giọng điệu của Tiểu Cô Lâm khi nói chuyện với Lâm Nam.
Đại Cô Lâm âu yếm kéo Lâm Tây Tây lại gần, ngắm nghía kỹ lưỡng rồi nói với bà Lâm: “Mẹ ơi, mẹ xem Tây Tây này, mắt to hai mí, trắng trẻo hơn hẳn so với lần trước con gặp, càng lớn càng xinh xắn ra đó.”
Lâm Tây Tây làm bộ e thẹn cười cười.
Lâm Đông Chí thuận tay cho kẹo vào túi áo. “Của trời cho không nhận thì phí”, nàng thầm nghĩ, dù nàng đâu phải đứa trẻ con thực thụ, kẹo ngọt cũng chẳng mấy hấp dẫn. Cứ cất tạm, lỡ sau này lại cần dùng đến. Nhìn mấy người trong phòng chuyện trò thân mật, nàng thấy chẳng có gì thú vị, cũng chẳng muốn nán lại đây thêm chút nào.
Đại Cô Lâm vốn là người tinh tế, khéo léo, đương nhiên cũng chẳng bỏ quên Lâm Đông Chí. Dù sao cũng là cháu gái, tuy có phần thân thiết với nhà chú Tư nhưng bà cũng không có chuyện bên trọng bên khinh, cũng lựa lời khen ngợi Lâm Đông Chí vài câu.
Lâm Đông Chí trước lời khen chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, thần sắc vẫn luôn thờ ơ, lãnh đạm. Nàng bỏ lại một câu “cháu đi nhặt củi đây” rồi vác gùi tre ra ngoài.
Đại Cô Lâm chú ý đến sự thay đổi của Lâm Đông Chí, ánh mắt và thần thái này khác một trời một vực so với lần gặp trước. Lần trước về còn chẳng dám nhìn thẳng vào mặt mình, cho nàng một viên kẹo mà nàng có thể ôm kẹo kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng, lắp bắp thốt lên lời cảm ơn. Lòng dấy lên nghi vấn, Đại Cô Lâm bèn cất lời hỏi.
Vừa nhắc đến chuyện này, bà Lâm không sao giữ được vẻ vui vẻ trên mặt nữa: “Ai mà biết được chứ! Chẳng biết nó bị ma xui quỷ khiến thế nào, giờ suốt ngày cứ xụ mặt ra, cứ như thể cả thiên hạ nợ tiền nó ấy. Chúng ta cho nó ăn cho nó uống, lẽ nào lại còn mắc nợ nó sao? Con bé này lúc nào cũng cho rằng anh ba thím ba làm nhiều việc, nhà nó bị thiệt thòi, nên ầm ĩ đòi tách hộ ra ở riêng.”
Đại Cô Lâm nghe mà ngớ người ra, thật sự có chút không dám tin một đứa trẻ con bé tẹo như vậy mà lại có tính toán rạch ròi đến thế. Đứa cháu gái này cũng chỉ lớn hơn con trai mình chừng hai ba tuổi thôi, trong khi hai đứa con nhà bà suốt ngày chỉ biết ăn chơi ngủ, y như hai con lợn ụt ịt, chẳng có tí tâm tính nào. Chỉ lớn hơn hai ba tuổi mà suy nghĩ đã khác nhau đến mức này rồi sao?
Chuyện nhà mẹ đẻ, Đại Cô Lâm là con gái đã xuất giá nên không tiện nhúng tay quá sâu. Nàng chỉ nói vài lời an ủi bà Lâm rồi bèn chuyển sang một chủ đề khác.
Đại Cô Lâm lần này trở về, thứ nhất là để biếu song thân một cân thịt, toàn là thịt mỡ hạng nhất. Thịt mỡ vốn là loại thịt thượng hạng nhất, ai nấy đều tranh mua, loại thịt này vô cùng khan hiếm, bán hết veo, ai đến muộn sẽ chẳng mua được dù chỉ một lạng. Số thịt này là để song thân tẩm bổ sau vụ thu hoạch mùa thu. Nàng hiếu thảo với cha mẹ, cũng biết cha mẹ không nỡ lòng ăn một mình, nhất định sẽ mang ra để cả đại gia đình cùng thưởng thức. Tuy nhiên, chuyện này Đại Cô Lâm không nhúng tay vào nữa. Tấm lòng của nàng đã thể hiện đủ rồi, cứ để cha mẹ tùy ý định đoạt.
Còn một chuyện nữa, đó là đưa Tiểu Cô Lâm trở về.
Kể từ khi nghỉ hè cấp hai, Tiểu Cô Lâm không muốn về nhà. Về nhà thì phải làm việc, mà nàng lại chẳng muốn động tay động chân, bèn chạy sang nhà Đại Cô trốn tránh vài hôm, cứ thế mà ở lì lại mấy ngày trời.
Tiểu Cô Lâm tuổi còn nhỏ, bình thường được bà Lâm cưng chiều nuông chiều quá mức nên đâm ra có phần lười biếng. Ở mấy ngày nay, những việc như lau bàn quét nhà nàng đều chưa từng động tay vào, đến quần áo của mình mà nàng còn phải nhờ Đại Cô giặt giúp.
Đại Cô Lâm ngày nào cũng phải đi làm, về nhà lại nấu cơm, còn có hai đứa con trai tuổi cũng trạc Lâm Tây Tây. Ban đầu bà cứ nghĩ Tiểu Cô ở nhà mình vài hôm có thể giúp đỡ bà một tay, giặt giũ, nấu cơm hay trông nom bọn trẻ, để bà có thể nghỉ ngơi, lấy lại sức đôi chút. Ai ngờ cô em gái này lại lười biếng đến thế, lại còn ham ăn nữa. Cứ hai ba bữa lại đòi ăn thịt, nhà nào mà chịu nổi kiểu tiêu hoang đó chứ? Đến bánh quy ông bà mua cho con trai mình mà nó cũng giành ăn cho bằng được.
Rốt cuộc cũng chỉ là em gái, chứ đâu phải con gái ruột của mình, bà cũng đâm ra hơi bực mình.