An Họa rất hài lòng với kiểu tóc mới, Chu Mai Hoa cũng không ngớt lời trầm trồ.
Chị ấy còn bế Đông Đông lên, hỏi: “Này cháu, mẹ cháu có đẹp không?”
Đông Đông chẳng cần suy nghĩ đáp ngay: “Đẹp ạ, mẹ lúc nào cũng đẹp” Giọng
nói mềm mại cực kỳ dễ thương.
An Họa phì cười, âu yếm xoa đôi má của “viên kẹo ngọt” nhà mình.
Chu Mai Hoa thấy mà phát thèm, cái kiểu con trai như “áo bông nhỏ” tình cảm thế
này là nuôi thế nào ra được vậy? Chị ấy cũng muốn một đứa.
Tiếp theo là đi mua vải.
Ở trong huyện, ngoại trừ khu doanh trại và khu nhà máy, tòa nhà cao nhất chính
là đại lầu của Hợp tác xã mua bán, cao tận ba tầng, người đông nghịt.
Đặc biệt là quầy bán vải, không chỉ xếp hàng dài dằng dặc, mà đến lượt An Họa
thì chỉ còn lại mấy loại vải màu xanh đen và xám đậm già chát.
Cô do dự hồi lâu, dưới sự thúc giục của nhân viên bán hàng mới miễn cưỡng mua
sáu thước vải màu xám đậm.
“Chị dâu Mai Hoa, chị có quen ai có thể mua được hàng hiếm không?” An Họa
nhỏ giọng hỏi Chu Mai Hoa.
Tuy cô không lớn lên ở thời đại này nhưng cô biết ở đâu cũng có những “quy tắc
ngầm” riêng.
Chu Mai Hoa lắc đầu: “Tôi toàn mặc đồ vải thô tự dệt, chưa bao giờ mua mấy loại
vải này”
An Họa đành thôi, nghĩ một lát, chi bằng cứ mua mấy bộ quần áo may sẵn mặc
tạm.
Quần áo may sẵn giá cao nên ít người mua hơn.
Sơ mi trắng vải sợi hóa học kiểu dáng phổ thông, An Họa mua liền một lúc ba
chiếc, chỉ khác nhau vài chi tiết nhỏ. Quần cũng mua ba chiếc: đen, xám và màu
khaki.
Quần áo của Đông Đông đa phần là sơ mi nhỏ và vest nhỏ, An Họa mua cho cậu
bé vài chiếc áo kẻ ngang hải quân và áo ba lỗ, vừa bền lại vừa sạch.
Hàng hóa trong huyện không phong phú lắm, mua xong những thứ cần thiết, mấy
người họ lên đường trở về.
An Họa cắt tóc xong trông khác hẳn lúc trước, vừa vào đến khu gia đình đã có
người xúm lại xem.
“Chà, đẹp thật đấy, trông như thiếu nữ vậy”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
“Tóc này cắt chuẩn đấy, chứ cái mớ xoăn tít lúc trước là kiểu gì? Không biết còn
tưởng cô cùng hội cùng thuyền với nhà Sư trưởng Trần cơ”
“Đúng đấy, người nhà cán bộ chúng ta mà cứ theo mấy cái đồ tây hóa đó thì ra
thể thống gì!”
An Họa mỉm cười lắng nghe mọi người bàn tán, nghe đến cuối cùng mới thực sự
trút được gánh nặng.
Hóa ra lúc trước mọi người ngoài mặt thì niềm nở, nhưng sau lưng vẫn có người
xì xào về cách ăn mặc của cô.
Cái tóc này cắt đúng là sáng suốt.
Chu Mai Hoa không hiểu mấy chuyện khác, nhưng nghe những người đó nói
chuyện cũng nhìn ra được vấn đề: “Cô đừng nói, cái tóc này đúng là nên cắt, nếu
không sau lưng họ lại xếp cô với Ôn Tuyết Mạn vào một nhóm, ngày nào cũng lôi
ra mà bàn tán”
An Họa hỏi: “Họ nói gì về vợ Sư trưởng Trần ạ?”
Chu Mai Hoa có nhân duyên rất tốt trong khu gia đình, nhưng bạn tâm giao thực
sự chỉ có mỗi Liêu Tam Muội, mà từ khi mẹ chồng Tam Muội đến, cô ấy bị quản
chặt nên cũng chẳng có cơ hội buôn chuyện.
Nay có An Họa, tuy tuổi còn nhỏ lại là người thành phố, nhưng tính tình rất hợp
cạ, nên Chu Mai Hoa đã coi An Họa như chị em thân thiết.
Chị ấy lập tức “tám” chuyện nhà lãnh đạo với An Họa.
“Ôn Tuyết Mạn là người Thượng Hải đến, hồi mới tới ngày nào cũng ở nhà ôm ấp
nhảy nhót với người ta, làm mấy người trong khu này học đòi theo. Sau đó Sư
trưởng Trần cãi nhau với chị ta một trận lôi đình mới thôi không tác oai tác quái
nữa”
Chu Mai Hoa bĩu môi.
“Giờ chị ta vẫn cứ cao ngạo như thế, coi thường quân thuộc gốc nông thôn chúng
tôi. Năm ngoái ăn tất niên ở nhà ăn lớn, mọi người cùng nhau gói sủi cảo, chị ta
nhất quyết không ăn một miếng, bảo là không đói, thế mà về nhà lại bắt bảo mẫu
nấu mì cho ăn. Nói đi nói lại, vẫn là chê chúng tôi bẩn thôi”
Chuyện này. đúng là có chút khó coi.
Chu Mai Hoa theo An Họa vào sân, lải nhải đủ thứ chuyện bát quái, ngoài Ôn
Tuyết Mạn ra còn có các nhà khác, An Họa đều hứng thú lắng nghe, để chị ấy
được nói cho thỏa thích.
Đến giờ nấu cơm phải rời đi, Chu Mai Hoa vẫn còn lưu luyến, hạ quyết tâm sau
này phải thường xuyên sang tìm An Họa “tám chuyện”!
An Họa rất hoan nghênh, dù ở môi trường nào, việc nắm bắt thông tin cũng là
điều kiện quan trọng để sinh tồn.
Bát quái vốn là cách sơ khai nhất để truyền đạt thông tin.
be-con-di-tim-chong/chuong-12-trai-nghiem-nau-an-dau-tienhtml]
Lúc mẹ nói chuyện với người khác, Đông Đông đã chạy ra sân sau xem kiến.
Trẻ con lần đầu đến thế giới điền viên, cái gì cũng thấy thú vị.
An Họa thấy cậu bé xem chăm chú nên không quản.
Cô vào phòng khóa trái cửa, từ trong không gian lấy ra một ít vải cotton định bụng
làm mấy bộ ga trải giường và vỏ gối.
Số vải này thoạt nhìn không khác gì vải những năm 60, nhưng nhìn kỹ vẫn có
điểm khác biệt, dường như cách dệt và chất liệu không giống lắm, vải những năm
60 sờ vào có cảm giác chắc chắn hơn.
Nhưng những chuyện này cũng chẳng sao, nếu có ai hỏi thì cứ tùy tiện lấp liếm
là xong, chẳng ai rảnh rỗi mà đi soi xét tận gốc cái ga trải giường nhà người khác
đâu.
Lúc nãy từ huyện về, ở cổng khu gia đình có nông dân bày sạp bán hàng, cô mua
được ít rau tươi, lại lấy thêm miếng thịt lợn từ không gian ra, An Họa chuẩn bị trổ
tài nấu nướng.
Củi trong nhà đã chất đầy, chắc là Tiêu Chính mua về từ sáng sớm, lương thực
dầu muối cũng đầy đủ.
An Họa biết nấu ăn, sau khi bố mẹ ly hôn cô phải ăn đồ bên ngoài suốt một năm,
cuối cùng phát ngán nên bắt đầu học nấu ăn theo mạng.
Nhưng cô đã bỏ qua một điểm, cô nấu ăn toàn dùng bếp gas, nồi cơm điện và đủ
loại công cụ hiện đại.
Thời này cái gì cũng không có, quan trọng nhất là cái bếp lò đun củi cô còn chẳng
biết nhóm.
Cũng may khả năng thực hành của An Họa không tệ, bắt chước cách Tiêu Chính
dạy nhóm lò than, lại tự mình mày mò một hồi, cuối cùng cũng nhóm được bếp
lên.
..
Đông Đông từ sân sau chạy vào, lo lắng hét lên: “Mẹ ơi, con ngửi thấy mùi gì khét
lắm!”
Đông Đông không thấy mẹ đâu, cuối cùng nhìn thấy cửa bếp bốc ra từng luồng
khói đen kịt, vội vàng chạy tới, kết quả bị khói làm cho ho sặc sụa.
Trong bếp truyền ra tiếng của An Họa: “Đông Đông đừng vào đây!”
Đông Đông hoảng hốt: “Mẹ ơi, có phải bị cháy không?”
An Họa: “Không có, con mau đi đi, đừng đứng đó”
Thấy con trai định xông vào, An Họa vội vàng đóng cửa bếp lại.
Cửa vừa đóng, bên trong liền vang lên một tiếng hét chói tai của mẹ.
Đông Đông không biết xảy ra chuyện gì, sợ đến mức mất sạch hồn vía chạy ra
ngoài.
Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh đều chạy cả ra.
Chu Mai Hoa tay còn cầm xẻng nấu ăn, vội hỏi Đông Đông: “Sao thế, sao thế?”
Đông Đông khóc oà lên, tay chỉ vào bếp nhà mình: “Mẹ cháu ở bên trong”
Chu Mai Hoa thấy khói đen bốc ra từ cửa sổ thì đại kinh thất sắc, vội giơ xẻng
xông vào nhà đối diện.
Cát Hồng Anh cau mày, cũng đi tới: “Hình như đang bốc khói? Để tôi xem thử”
“Có phải vì không biết nấu ăn nên đốt luôn cả bếp rồi không?” Sự không cam tâm
trong lòng Cát Hồng Hà lại trỗi dậy, An Họa cái gì cũng không biết làm, dựa vào
đâu mà được gả cho anh Tiêu? Nhưng nghĩ đến người chị cả mới nhắm cho
mình, lòng cô ta lại dịu đi đôi chút.
Bà cụ Vương đang nhón chân chạy tới xem náo nhiệt nghe thấy thế: “Cái gì? Vợ
Phó Sư trưởng Tiêu đốt bếp rồi à?”
Cát Hồng Hà: “. Tôi đoán thế thôi, bà đừng có đồn bậy”
Bà cụ Vương đã chạy biến đi từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc, tin tức đã lan khắp khu gia đình.
“Vợ Phó Sư trưởng Tiêu không biết nấu cơm, đốt cả bếp rồi”
“Vợ Phó Sư trưởng Tiêu làm nổ bếp, bị hủy dung rồi”
“”
Truyền đến tai những người đàn ông vừa tan làm trở về thì thành ra: “Nhà Phó Sư
trưởng Tiêu xảy ra vụ nổ, vợ anh ấy bị nổ hủy dung, còn bị què một chân nữa”
Sư trưởng Trần Cương quay đầu nhìn Tiêu Chính, định nói gì đó thì chỉ thấy một
tàn ảnh vừa lướt qua trước mặt mình.
.. Cái thân hình đồ sộ thế kia, sao có thể chạy nhanh hơn cả thỏ vậy??