Tiêu Chính nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận kia, suýt chút nữa là đã thực
sự hôn xuống rồi.
Một giọt mồ hôi rơi vào mắt, cảm giác đau rát khiến anh bừng tỉnh.
“Tôi” Tiêu Chính ra sức nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc mới phát ra được âm
thanh, “Tôi đi nhà ăn lấy cơm”
Người đàn ông lầm lũi vào nhà tìm cặp lồng, rồi sải bước nhanh như gió ra khỏi
cửa.
An Họa chớp chớp mắt, cúi đầu, chạm ngay phải ánh mắt ngây ra như phỗng của
Đông Đông.
Lúc nãy cao hứng trêu chọc đàn ông một chút, nhất thời quên mất vẫn còn trẻ con
ở đây. Trước mặt con cái mà thể hiện tình cảm thế này liệu có ổn không? Cô cũng
chẳng có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ.
Đông Đông hỏi: “Mẹ ơi, tại sao bố không thơm mẹ?”
An Họa: “Ờ. chắc là bố xấu hổ?”
Đông Đông chu cái mỏ nhỏ của mình lên: “Đông Đông không xấu hổ, Đông Đông
thơm mẹ”
An Họa cười hì hì ghé mặt lại gần để con trai hôn một cái.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Sau đó cô dặn dò Đông Đông: “Những việc bố mẹ làm hay nói ở nhà, con đừng kể
với người ngoài nhé, dù người ta có hỏi con cũng không nói, được không?”
Đông Đông gật đầu cái rụp: “Vâng ạ! Lúc nãy mẹ đòi bố thơm cũng không nói,
đúng không mẹ?”
“Đúng rồi, không được nói nhé”
An Họa xoa đầu khen ngợi cậu bé.
Trên người bị bắn khá nhiều dầu mỡ, An Họa đi thay một bộ đồ khác rồi trở ra.
Tiêu Chính đã về, đang dọn dẹp nhà bếp.
Cô định vào giúp một tay, Tiêu Chính xua tay: “Xong ngay đây, em đừng vào, đi
dọn bát đũa ra đi”
An Họa nói: “Hôm nay em cũng làm thành công một món đấy, cà chua xào trứng”
Tiêu Chính quay đầu nhìn đĩa thức ăn đen sì sì kia, hóa ra là cà chua xào trứng.
An Họa cười ngượng ngùng: “Em không biết điều chỉnh lửa, lửa to quá nên hơi
cháy, nhưng em nếm thử rồi, ăn được!”
Dọn lên bàn, An Họa đặc biệt gắp cho Đông Đông một miếng: “Đây là mẹ làm, con
nếm thử đi”
Đông Đông cho vào miệng nhai vài cái, rồi bình thản nói: “Mẹ ơi, hũ muối chui vào
miệng con rồi ạ~”
An Họa rót cho cậu bé một ly nước: “Hì hì, hơi mặn một tí, chủ yếu là vừa phải
trông lửa vừa phải xem chảo nên bận quá, bận quá hóa sai sót ấy mà, nhưng vẫn
ăn được”
Tiêu Chính liếc cô một cái.
Cô cứ luôn mồm bảo ăn được, nhưng bản thân thì chẳng động một miếng nào.
Tiêu Chính kéo đĩa cà chua xào trứng về phía mình, đẩy những món khác sang
cho vợ con.
Sau đó, anh mặt không đổi sắc ăn hết sạch cả đĩa cà chua xào trứng vừa cháy
vừa mặn đó.
An Họa nhìn thấy hết, khóe môi khẽ mỉm cười, dưới gầm bàn dùng mũi chân cọ
cọ vào bắp chân anh.
Hừm, cơ bắp chân cứng như đá vậy.
“Khụ khụ” Tiêu Chính rụt chân về sau, nhìn mái tóc của An Họa: “Hôm nay em cắt
tóc à?”
An Họa bị đánh lạc hướng, gật đầu hỏi: “Thế nào? Đẹp không anh?”
Tiêu Chính cúi đầu lùa miếng cơm, khẽ gật đầu một cái gần như không thấy rõ.
“Đẹp thế nào?” Cô còn truy hỏi.
“Đẹp như tiên nữ ạ” Đông Đông giả giọng nũng nịu dỗ dành mẹ.
An Họa được dỗ đến mát lòng mát dạ.
“Tóc của em còn bán được mười hai đồng đấy”
Tiêu Chính khựng lại: “Tóc cắt ra mà cũng bán được tiền sao?”
“Vâng” An Họa liếc anh, lại thuận miệng nói: “Hôm nay em mua sáu thước vải
mới hết có tám đồng thôi”
Ý của An Họa là muốn khoe chất tóc của mình tốt, đáng tiền.
Nhưng Tiêu Chính lại hiểu lầm thành cô vì thiếu tiền tiêu nên mới phải bán tóc.
Trước đây An Họa đi làm, bản thân có lương, Tiêu Chính mỗi tháng cũng gửi tiền
về, thu nhập không hề thấp, nhưng cô tiêu xài cũng bạo tay, trên người không có
tiền cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, cô thiếu tiền sao không nói với anh chứ.
Sau bữa cơm, Tiêu Chính không biết móc từ đâu ra một cuốn sổ tiết kiệm nhét
vào tay An Họa: “Đây là tiền tôi tiết kiệm được, còn cả tiền lương và phụ cấp hằng
tháng sau này, em cứ trực tiếp đi lĩnh là được”
Nói xong, anh liền đi rửa bát.
An Họa: .. Ừm, đàn ông lúc hào phóng đưa tiền đúng là đẹp trai nhất!
Cô cất kỹ sổ tiết kiệm, đi tới chỗ Tiêu Chính đang rửa cặp lồng.
be-con-di-tim-chong/chuong-14-di-nha-tam-cong-cong-rua-cho-that-sachhtml]
Mãnh nam giây lát biến thành người chồng đảm đang, cô lại không nhịn được
muốn trêu anh.
Ngón tay chọc chọc vào chỗ hõm thắt lưng anh.
Anh rùng mình một cái thật mạnh, giãn ra khoảng cách, gầm gừ bảo: “Đừng có
nghịch!”
Có điều sự hung dữ của anh dọa được người khác chứ chẳng dọa được An Họa.
An Họa dịu dàng nói: “Hôm nay nhà tắm mở cửa, lúc anh đi tắm nhớ rửa cho kỹ
nhé, dùng xà phòng kỳ cọ sạch sẽ từng ngõ ngách đấy”
Tiêu Chính cúi xuống.
Đây là lại chê anh bẩn rồi.
Cảm giác hụt hẫng còn chưa kịp dâng lên thì tiếng “chát” vang lên.
—— An Họa giáng một phát vào mông anh.
“Đặc biệt là chỗ này”
Ngay lập tức, Tiêu Chính cảm thấy gân cốt toàn thân như bùng nổ.
Anh không thể tin nổi quay đầu lại, An Họa ngước gương mặt xinh như hoa như
ngọc, mắt cười long lanh nhìn anh, bờ môi hồng nhạt căng mọng như quả đào
mọng nước, như đang quyến rũ người ta đến cắn một cái, nhai nát.
Anh nói bằng giọng khàn đặc: “Mông cọp không được chạm vào, em không biết
sao?”
Cô cười đắc ý: “Chạm rồi thì sao nào?”
Tiêu Chính không tự chủ được giơ tay bóp nhẹ hai má cô, cái miệng nhỏ bị ép
chu ra, càng thêm vài phần đáng yêu.
Yết hầu anh liên tục chuyển động, đang định cúi đầu xuống thì thấy từ cái miệng
đang chu ra kia chảy xuống một giọt nước miếng trong vắt.
An Họa cũng nhận ra mình bị chảy nước miếng, vội đẩy mạnh người đàn ông ra,
luống cuống lau đi: “Ghét anh quá đi mất, muốn hôn thì hôn, bóp mặt em làm cái
gì?!”
Tiêu Chính bị vẻ đáng yêu của cô làm cho bật cười, nhe hàm răng trắng đều tăm
tắp.
“Ghét anh!” An Họa lườm anh một cái.
Nụ cười của Tiêu Chính bỗng vụt tắt, anh chỉ vào mặt cô, lo lắng hỏi: “Em. có
đau không?”
“Sao cơ?” An Họa chạy đi soi gương, hốt hoảng thấy trên mặt mình xuất hiện mấy
dấu ngón tay đỏ chót.
Tiêu Chính cũng đi theo sau, có chút ngượng ngùng: “Tôi không có dùng sức mà,
thật đấy”
Thực ra chẳng đau tí nào, An Họa vốn là loại thể chất như vậy, đôi khi va nhẹ
chân vào đâu đó cũng có thể bầm tím mấy ngày, dấu tay Tiêu Chính bóp này,
không mất cả buổi chiều thì không tan được.
Dù vậy An Họa vẫn nặn ra một chút nước mắt: “Đau chết đi được, anh định đền
bù cho em thế nào đây?”
Lúc nãy còn chưa khóc, sao đột nhiên lại khóc rồi? Tiêu Chính cảm thấy cô đang
diễn, nhưng trái tim đã không nghe theo đại não mà lệch lạc hẳn đi: “Xin lỗi em,
em nói xem muốn đền bù thế nào?”
Ánh mắt An Họa dao động: “Đến nhà tắm thì làm theo lời em nói, rửa cho bản
thân thật sạch sẽ vào”
Tiêu Chính: “. Được”
An Họa không đợi Tiêu Chính cùng đi, buổi chiều đã dắt Đông Đông đi trước, dọc
đường gặp rất nhiều chị em quân thuộc dắt con nhỏ hướng về phía nhà tắm.
“Tiểu An, Tiểu An”
Chu Mai Hoa cùng mấy bà nội trợ khác đi cùng nhau, thấy An Họa phía trước liền
đuổi theo.
“Trưa nay Phó Sư trưởng Tiêu không đánh em chứ??”
An Họa cười lắc đầu: “Không đánh đâu ạ, anh ấy không đánh vợ”
Chu Mai Hoa kéo cô dừng bước, nhìn chằm chằm vào mặt cô, rồi đột nhiên vỗ đùi
một cái thật mạnh: “Trời đất ơi, thế này mà còn bảo không đánh, đánh vào mặt
rồi đây này!”
Mấy chị em khác cũng vội vàng xúm lại xem kỹ mặt An Họa.
“Chậc chậc, hai bên đều dính một cái tát”
“Tôi thấy mấy cái dấu ngón tay này không giống bị tát, mà giống bị bóp hơn”
“Bất kể là tát hay bóp, tóm lại Tiêu Chính không nên đánh vợ như thế!”
“Đi, Tiểu An, chúng tôi dẫn em lên tổ chức báo cáo!”
An Họa không ngờ dấu vết trên mặt lại gây ra hiểu lầm lớn đến thế, nhưng nhà
tắm cả tuần mới mở có một ngày này, cô không thể không ra khỏi cửa.
Cô cười bảo: “Các chị dâu ơi, Tiêu Chính thực sự không đánh em đâu, em thề
đấy”
Nhìn xem, cô ấy còn đang gượng cười để che giấu cho chồng kìa!
Chắc là sợ chồng bỏ rơi đây mà.
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, rơi cho An Họa một giọt nước mắt đồng cảm.
Lúc này An Họa vẫn chưa biết rằng, chỉ qua vài ngày nữa thôi, tin tức Phó Sư
trưởng Tiêu đánh vợ sẽ lan truyền khắp toàn bộ khu doanh trại.