Cát Hồng Anh nhìn thấy Ôn Tuyết Mạn đi ra từ nhà An Họa, trong lòng không vui.
Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tiểu thư tư bản chỉ tìm tiểu thư tư bản chơi
cùng.
“Chị” Cát Hồng Hà đón lấy, nắm tay Cát Hồng Anh, vỗ ngực ra chiều may mắn:
“Hôm nay em nghe bà cụ Vương nói, anh Tiêu. Phó Sư trưởng Tiêu thật sự
đánh vợ đấy, may mà em không gả cho anh ta!”
Cát Hồng Anh giật mình: “Cái gì?”
Cát Hồng Hà thuật lại những lời mình nghe được một lượt: “. Hôm đó đi nhà tắm
em cũng thấy An Họa, tiếc là không lại gần nên không nhìn thấy dấu tát trên mặt
cô ta”
Cát Hồng Anh tỏ vẻ hoài nghi. Cô ta và Dư Bảo Sơn quen biết Tiêu Chính nhiều
năm rồi, theo hiểu biết của cô ta, Tiêu Chính có hung dữ thật nhưng không giống
hạng người biết đánh đàn bà.
Cát Hồng Anh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận: “Vấn đề chắc chắn nằm ở
chỗ An Họa! Chị xem cô ta hôm đó, nấu bữa cơm mà suýt nữa đốt cả nhà, bình
thường thì ra vẻ tiểu thư kiêu kỳ, hơn nữa” Nói đoạn, cô ta cười một cách quái
dị.
Cát Hồng Hà hỏi: “Hơn nữa cái gì?”
Cát Hồng Anh luôn cho rằng mình khác với đám phụ nữ gia đình tầm thường, việc
bới móc chuyện thị phi là điều cô ta khinh miệt. Nhưng lúc này đối diện với em gái
ruột, cô ta không nhịn được mà nới lỏng việc quản lý bản thân.
“Hồi trước ở trường quân sự trên tỉnh đã có lời đồn này rồi, nói là An Họa chẳng
tình nguyện gì khi gả cho Tiêu Chính. Trước khi kết hôn cô ta đã có người
thương, vì người đó đi lấy vợ khác nên cô ta mới đánh liều gả cho anh Tiêu”
“Hả?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Sự kinh ngạc của Cát Hồng Hà càng làm Cát Hồng Anh muốn trút hết bầu tâm sự,
cô ta tiếp tục: “Sau khi kết hôn ấy à, ba bữa nửa tháng An Họa lại chạy về nhà đẻ,
buổi tối còn không về ngủ. Hừ, ai biết cô ta ngủ ở nhà đẻ hay ngủ ở chỗ nào khác.
Suốt bốn năm Tiêu Chính ở Sư đoàn độc lập này, cô ta cũng cứ ở lì nhà đẻ,
chẳng thèm đến thăm thân lấy một lần!”
Miệng Cát Hồng Hà há hốc ra: “Ý chị là, cô ta. cô ta ngoại tình?”
Cát Hồng Anh ghé sát lại, bí hiểm nói: “Em nhìn thằng bé Đông Đông nhà cô ta
xem, có điểm nào giống Tiêu Chính không?”
Cát Hồng Hà chưa nhìn kỹ đứa bé đó bao giờ, cố gắng nhớ lại: “Hình như đúng là
không giống bố nó”
Cát Hồng Anh cười mỉa mai: “Cho nên chị mới nói, Tiêu Chính lấy phải hạng vợ
như thế đúng là uổng cả một đời người. Anh ta mà ly hôn rồi lấy em, ngày tháng
chẳng biết sẽ tốt đẹp thế nào. Thành phần gia đình em tốt, lại siêng năng, bản
phận”
“Chị, đừng nói nữa” Cát Hồng Hà cúi đầu, từ khi biết Tiêu Chính đánh vợ, cô
ta chẳng còn chút thiện cảm nào với anh nữa.
Cát Hồng Anh hiểu ý em gái: “Được rồi, được rồi, không nhắc đến anh ta nữa. Nói
về em đi, tìm lúc nào đó chị bảo anh rể mời Trưởng phòng Lý đến nhà ăn cơm,
lúc đó em hãy nhìn kỹ anh ta xem sao”
Cát Hồng Hà đỏ mặt: “Thế thì ngại chết đi được”
Cát Hồng Anh cười mắng yêu em gái: “Cô gái ngốc này, chị tất nhiên không ngốc
đến mức nói thẳng là để em xem mặt. Lý do chị đã tìm sẵn rồi, chẳng phải An Họa
mới đến sao, cứ bảo là làm tiệc tẩy trần cho người nhà Phó Sư trưởng Tiêu, mời
mấy cán bộ cấp cao đến nhà ăn cơm, ai có vợ con thì mang theo. Chẳng ai nhận
ra là đang xem mặt đâu”
Cát Hồng Hà bấy giờ mới yên tâm.
“Đến hôm đó, em hãy trổ tài làm một bàn thức ăn thật ngon, phô diễn sự hiền thục
của mình, đảm bảo anh ta thấy rồi sẽ chủ động đến dạm ngõ ngay”
Mặt Cát Hồng Hà đỏ như nhỏ máu: “Chị”
Cát Hồng Anh hài lòng nhìn em gái. Em gái cô ta cái gì cũng tốt, không tin là
không tìm được người đàn ông tử tế.
Ngày hôm sau lúc sửa đường, sau mông Tiêu Chính có thêm một người bám
đuôi.
“Đây là Lý Hàn Tùng, qua giúp một tay” Tiêu Chính giới thiệu với vẻ không mấy
tình nguyện.
Anh vốn định một mình sửa xong con đường để thể hiện sự đảm đang với An
Họa, cái gã Lý Hàn Tùng này cứ thích lo chuyện bao đồng, anh ta thì giúp được
cái tích sự gì chứ!
Lý Hàn Tùng chẳng hề biết Tiêu Chính đang thầm oán trách, nhiệt tình chào hỏi
An Họa: “Chào chị dâu. Trước đây ở trên tỉnh chúng ta có gặp nhau đôi lần,
nhưng chắc chị dâu đã quên tôi rồi”
Đúng là không sai, người này chẳng chiếm chút dung lượng bộ nhớ nào trong đầu
nguyên chủ cả, nhưng An Họa không hề biểu lộ ra, cô cười nói: “Sao có thể chứ,
ở nhà bố của sắp nhỏ cũng thường nhắc đến anh suốt đấy”
Tiêu Chính nhướng mày, “bố của sắp nhỏ”? Nghe sao mà mát lòng mát dạ thế
không biết!
Lý Hàn Tùng cười hì hì: “Thế ạ? Lão Tiêu nhắc gì về tôi thế? Có phải chuyện giới
thiệu đối tượng không?”
Đúng thế, mục đích chính của Lý Hàn Tùng hôm nay tới đây là vì chuyện đối
tượng! Hiệu suất của Tiêu Chính thấp quá, mấy ngày rồi chưa thấy phản hồi gì,
anh ta chẳng phải đích thân đến đây thám thính tình hình sao.
be-con-di-tim-chong/chuong-17-kha-nang-no-dayhtml]
“Chuyện này tôi còn chưa nói với cô ấy” Tiêu Chính bảo.
Lý Hàn Tùng lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”.
An Họa cười hỏi: “Sao nào? Muốn để em giới thiệu đối tượng cho anh à?”
Lý Hàn Tùng: “Hì hì, đúng vậy ạ, tôi chỉ kém lão Tiêu có hai tháng thôi, con anh ấy
đã biết đi mua nước mắm rồi mà tôi vẫn còn độc thân vui tính, chị dâu thương tình
giúp tôi với?”
An Họa hỏi: “Thế anh có yêu cầu gì không?”
Lý Hàn Tùng vội nói: “Chẳng có yêu cầu gì khác, cứ sàn sàn như chị dâu là được,
xinh đẹp, có học thức, nói chuyện hợp gu”
Tiêu Chính: “Người sàn sàn như vợ tôi thì có được mấy ai? Cả đời này ông chắc
khó tìm rồi”
“Mèo khen mèo dài đuôi” An Họa lườm anh một cái, rồi quay sang Lý Hàn Tùng:
“Nhưng chuyện này quả thực không vội được, em chỉ có thể nói là từ từ tìm giúp
anh, chứ không dám hứa chắc là có người hợp đâu nhé”
Nói đoạn, cô quan sát kỹ Lý Hàn Tùng một lượt, cao tầm 1m75, mặt mày trắng
trẻo, đường nét hơi thư sinh yểu điệu, nếu đặt ở hậu thế thì chắc chắn là một tiểu
soái ca, nhưng không mấy phù hợp với thẩm mỹ thời này.
Để lát nữa hỏi kỹ Tiêu Chính xem các điều kiện khác của anh ta thế nào.
Lý Hàn Tùng đến giúp, buổi tối chắc chắn phải ở lại ăn cơm. An Họa thấy trong
nhà không có thức ăn gì ngon, bèn lén lấy từ không gian ra hai dẻ sườn lợn và
một miếng thịt ba chỉ.
Thực sự bắt đầu cuộc sống cô mới thấy, nguồn cung nhu yếu phẩm thời này khan
hiếm đến mức nào, nhiều khi có tiền cũng chẳng mua được hàng hiếm như thịt và
vải vóc. Có hàng về là phải xếp hàng từ sớm, đến muộn là hết, chưa kể còn cần
tem phiếu nữa. Định mức mỗi người mỗi tháng đều có hạn, muốn mua thêm phải
bỏ tiền ra đổi phiếu.
Không gian có tác dụng lớn hơn cô tưởng.
An Họa định làm món sườn xào chua ngọt và thịt viên kho tàu, lại sai Đông Đông
cầm mấy quả trứng sang nhà hàng xóm đổi lấy ít rau xanh.
Lúc Đông Đông về, cậu bé mang theo mấy quả mướp tây và cà chua, trứng cũng
không đưa đi được.
Đông Đông nói: “Bác ấy bảo rau không đáng bao nhiêu tiền, không cần đổi trứng
ạ”
An Họa hỏi kỹ xem là bác nhà nào, ghi nhớ cái tên vào lòng để sau này tìm cơ hội
đáp lễ.
Khi mặt trời sắp xuống núi, cơm đã nấu xong, đường cũng đã sửa xong.
An Họa đặc biệt dặn Tiêu Chính mua những mảnh đá thừa, hình dáng không quy
tắc, xếp thành một con đường nhỏ quanh co, khá là có ý thơ.
Đường ở sân sau thì quy củ hơn, chia cả cái sân thành ba phần lớn: một phần
sửa nhà vệ sinh, một phần làm cái lán để đồ lặt vặt, phần còn lại đào hầm trú ẩn.
Nhưng sự chú ý của An Họa không nằm ở con đường đã sửa xong, cô đang nhìn
chằm chằm vào Tiêu Chính đang cởi trần bên cạnh.
Cơ vai anh phát triển, khiến toàn bộ thân trên trông rất vạm vỡ, cơ ngực rõ
ràng, cơ bụng tám múi săn chắc, không một chút mỡ thừa. Chiếc quần quân phục
phía dưới được thắt lưng da siết chặt vào hông, để lộ đường nhân ngư quyến
rũ.
Trên người anh có vài vết sẹo cũ, càng làm tăng thêm khí chất phong trần, mạnh
mẽ.
Bình thường đi ngủ Tiêu Chính đều mặc áo ba lỗ, lúc tắm ngoài sân tuy có cởi
trần nhưng trời tối thui, muốn nhìn cũng chẳng thấy gì.
Cho nên, đây là lần đầu tiên An Họa nhìn thấy dáng vẻ không mặc áo của anh.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác người này. rất “năng nổ”.
“Vợ ơi, thấy thế nào? Việc phần lớn là tôi làm đấy, Lý Hàn Tùng chỉ phụ họa thôi,
tôi giỏi giang chứ?” Giọng Tiêu Chính nghe thì thản nhiên, nhưng mắt lại dán chặt
vào An Họa, muốn tìm kiếm sự hài lòng trên mặt cô.
.. Giỏi giang thì anh “làm” đi chứ, nói không thì có tác dụng gì!
An Họa lườm anh một cái, hừ một tiếng rồi quay người vào nhà.
“Ăn cơm!”
Tiêu Chính ngơ ngác, anh đắc tội cô chỗ nào à??