Đang ăn cơm, An Họa bỗng nhiên nói: “Em muốn tìm một công việc”
Đôi đũa đang gắp thức ăn của Tiêu Chính khựng lại, anh hỏi: “Sao thế? Trong nhà
thiếu tiền tiêu à?”
An Họa lắc đầu: “Đâu có, đủ tiêu mà”
Tiêu Chính cấp bậc Phó Sư đoàn trưởng, hưởng lương hành chính cấp 11 là 200
đồng, cộng thêm trợ cấp 16 năm tuổi quân bằng 20% lương là 40 đồng, tổng cộng
là 240 đồng.
Trước đây, mỗi tháng anh cố định chi ra 30 đồng giúp đỡ đồng đội, gửi về quê 20
đồng, gửi cho nguyên chủ ở tỉnh thành 100 đồng, số còn lại trừ tiền ăn uống,
thuốc men thì đều gửi vào sổ tiết kiệm.
Trên cuốn sổ tiết kiệm anh giao cho An Họa có một khoản tiền khổng lồ hơn ba
nghìn đồng.
Nguyên chủ vốn là kiểu người làm đồng nào xào đồng nấy, không có tiền tiết
kiệm, nhưng lúc đi Khâu Thục Thận đã đưa cho An Họa 1000 đồng làm vốn lận
lưng. Sau khi đến đây, Tiêu Chính lại giao sổ tiết kiệm cho cô, sau này lương của
anh cũng do cô đi lĩnh, nên tiền nong là không thiếu.
“Tuy không thiếu tiền tiêu, nhưng em cũng phải tìm việc gì đó mà làm chứ, suốt
ngày rảnh rỗi ở nhà cũng chán lắm”
Thời đại này lại chẳng có hoạt động giải trí gì. Các bà vợ trong khu gia đình sau
khi lo xong việc nhà thì chỉ tụ tập lại buôn chuyện bát quái mà thôi.
Tiêu Chính gật đầu. Cũng đúng.
“Em là sinh viên đại học, tìm việc dễ ợt, đi làm giáo viên âm nhạc ở trường trung
học trên huyện là quá thừa khả năng. Lát nữa anh sẽ thu xếp cho em”
Ai ngờ An Họa lại không chịu: “Em không muốn làm giáo viên, còn công việc nào
khác không anh?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Tiêu Chính ngạc nhiên: “Tại sao?” Nghề giáo là công việc rất được kính trọng mà.
An Họa tất nhiên không thể nói là vì cuộc vận động sẽ bắt đầu sau hai năm nữa,
lúc đó giáo viên sẽ trở thành “thối tha thứ chín”.
Cô nói: “Em thấy mình không hợp làm công tác giáo dục lắm. Công việc khác thế
nào cũng được, không nhất thiết phải đúng chuyên môn đâu”
An Họa khác với nguyên chủ, tuy cô cũng học chuyên ngành vĩ cầm nhưng không
phải vì yêu thích mà là bị bố mẹ ép buộc. Bố mẹ thuộc tầng lớp trung lưu của cô
vì theo đuổi cái gọi là thị hiếu thanh cao nên từ nhỏ đã ép cô đi theo con đường
nghệ thuật, hy vọng cô làm rạng danh dòng họ. Đáng tiếc thiên phú của cô có
hạn, học hành rất vất vả, vì thế sự lạnh nhạt của bố mẹ cũng xen lẫn cả sự thất
vọng.
Đã xuyên không rồi, An Họa càng không muốn chấp niệm với con đường âm nhạc
này nữa.
Tiêu Chính nhìn cô sâu sắc.
“Vậy thì phải chờ xem sao đã, chỉ tiêu công việc trên huyện không nhiều, rất nhiều
người nhà trong quân khu đang xếp hàng chờ đấy”
An Họa gật đầu: “Không sao, em chờ được, không gấp ạ. Nếu em đi làm rồi thì
gửi Đông Đông vào nhà trẻ nhé”
Đông Đông nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu nhìn mẹ.
An Họa hỏi bé: “Con có muốn đi nhà trẻ không?”
Đông Đông lắc đầu không chút do dự: “Không ạ”
An Họa: “Tại sao? Ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ, con có thể chơi với các bạn
mà”
Đông Đông nũng nịu: “Con thích chơi với mẹ cơ”
be-con-di-tim-chong/chuong-23-nghe-loi-emhtml]
An Họa bật cười, trêu bé: “Con đúng là một con trai cưng của mẹ mà”
Tiêu Chính hỏi: “Con trai cưng của mẹ là cái gì?”
An Họa đáp: “Là kiểu con trai mở miệng ra là mẹ, ngậm miệng lại cũng là mẹ, lúc
nào cũng không rời xa được mẹ, đó gọi là con trai cưng của mẹ”
Đông Đông cười híp mắt: “Con là con trai cưng của mẹ đây~ Con sẽ không bao
giờ rời xa mẹ đâu~”
Trái tim An Họa như tan chảy, thấy con trai thật đáng yêu. Sắc mặt Tiêu Chính lại
rất nghiêm nghị. Anh luôn thấy Đông Đông được nuôi dạy quá mức nhõng nhẽo,
giống hệt con gái.
“Con là nam tử hán, không được suốt ngày mẹ này mẹ nọ, biết chưa?” Ngừng
một chút, Tiêu Chính lại nói: “Đợi lúc nào anh rảnh sẽ đưa con đi cưỡi ngựa, tập
bắn súng”
An Họa nhớ lại trải nghiệm Đông Đông hơn ba tuổi bị Tiêu Chính đưa đi tập bắn
súng, vội nói: “Không được, đứa trẻ nhỏ thế này sao có thể chạm vào vũ khí sát
thương lớn chứ? Trước khi con trưởng thành, không được phép chạm vào súng”
“Vũ. vũ khí sát thương lớn??” Tiêu Chính sờ sờ mũi, thì là khẩu súng thôi mà,
dùng từ chuyên môn thế làm gì? Vả lại cũng có phải để thằng bé tự chơi đâu, có
anh giữ cơ mà. Hồi ba tuổi đưa nó đi bắn súng, thằng bé cũng hưng phấn lắm.
Tiêu Chính cho rằng, con trai đều bị các bà mẹ nuôi cho yếu đuối đi. Nghĩ đến
đây, Tiêu Chính muốn kiên trì với quan niệm giáo dục của mình, dùng phương
pháp của người cha để uốn nắn tính cách con trai lại.
Thế là anh bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, định dọa An Họa một chút để cô phải nghe
theo mình.
Nhưng An Họa chẳng sợ tí nào, ánh mắt cô trong veo, giọng nói mềm mại nũng
nịu: “Anh cứ nghe lời em đi, được không?”
Miệng Tiêu Chính mấp máy vài cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu: “Được,
nghe lời em”
..
Mãi cho đến khi bước vào văn phòng, Tiêu Chính vẫn còn thấy mông lung.
Khỉ thật. Sao tự dưng lại nghe lời cô ấy rồi?
Tiếng gõ cửa văn phòng vang lên. Lý Hàn Tùng bước vào: “Phó Sư đoàn trưởng
Tiêu, đây là kế hoạch huấn luyện tháng sau, anh xem có chỗ nào cần sửa không”
Tiêu Chính đón lấy, nghiêm túc xem xét. Xem hồi lâu.
Lý Hàn Tùng liếc nhìn hàng lông mày nhíu chặt và khuôn mặt đen xì không chút
biểu cảm của anh, trong lòng thầm lo lắng. Có vấn đề gì sao?
Đừng nhìn Lý Hàn Tùng và Tiêu Chính là chỗ thâm giao, bình thường hay cười
đùa không phân lớn nhỏ, nhưng hễ vào việc là Tiêu Chính sẽ không nể nang tình
cảm gì đâu. Bao gồm cả Lý Hàn Tùng, trong sư đoàn không một ai dám thả lỏng
trước mặt Tiêu Chính.
Hồi lâu sau, Tiêu Chính mới gật đầu: “Cứ thế đi”
Lý Hàn Tùng thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại.
Tiêu Chính càng thắc mắc hơn.
Bản thân anh đâu có vấn đề gì, vẫn đáng sợ như thế mà, đến Lý Hàn Tùng còn
khiếp anh. Thế sao An Họa lại chẳng sợ anh chút nào nhỉ? Ngược lại, ở trước mặt
An Họa, anh cứ vô thức sợ làm cô không vui.
Rõ ràng cô là một cô vợ nhỏ mềm yếu như bông, hai cô gộp lại cũng chẳng
đánh lại một ngón tay của anh cơ mà!