Rất nhanh sau đó, Chu Thiến Linh đã giúp hẹn được thời gian gặp mặt với chủ
nhà.
Ở đầu phố Đông Danh có một bệnh viện giáo hội, ngày trước trong đó có một vài
bác sĩ người ngoại quốc, để tiện cho việc cư trú, họ đã xây một dãy nhà tây nhỏ ở
phía trong con phố này.
Quy mô không lớn nhưng khá tinh tế và đẹp mắt, mật độ dân cư ở đây thấp, tính
riêng tư cũng tương đối tốt.
Khi An Họa đến nơi, chủ nhà vẫn chưa tới. Cô đứng đợi ở cổng gần hai mươi
phút mới thấy một người phụ nữ tóc ngắn đi tới. Người phụ nữ trông tầm ngoài
năm mươi tuổi, nhưng trong mái tóc đã lố nhố những sợi bạc.
“Cô chính là đồng chí An phải không? Chào cô, tôi họ Trần” Người phụ nữ đánh
giá An Họa, có lẽ đang ước lượng thực lực kinh tế của cô.
Hôm nay An Họa cố ý ăn mặc giản dị, trên tay cũng chỉ đeo một chiếc đồng hồ
bình thường.
Bà Trần nhìn cô vài cái rồi nhíu mày: “Cô muốn mua nhà của tôi, không biết cô
đang công tác ở đâu?”
An Họa mỉm cười: “Tôi mua nhà của bà, hình như không có liên quan gì đến đơn
vị tôi làm việc thì phải?”
Bà Trần khẽ nhếch môi: “Vào trong xem trước đi”
Cánh cổng của căn nhà tây là một chiếc cửa sắt nhỏ, đã hơi gỉ sét, đẩy ra là một
cái sân rộng khoảng ba mươi mét vuông, cỏ dại mọc um tùm chen lẫn vài bông
hoa dại. Phần kiến trúc chính nằm ở phía tay trái sân, men theo một lối nhỏ sát
tường, bước lên vài bậc thềm là vào nhà.
Căn nhà gồm hai tầng, tầng một có hai phòng khách, bếp và nhà vệ sinh. Tầng
hai có tổng cộng ba phòng ngủ và thêm một nhà vệ sinh nữa.
Tuy “ngũ tạng đều đủ” nhưng căn nhà này hơi nhỏ so với kỳ vọng, hơn nữa toàn
bộ sàn nhà đều bằng gỗ, đi lại cứ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. So với căn tứ hợp
viện rộng rãi, vuông vức ở Kinh thành thì căn này kém xa về độ thoáng đãng.
Thấy vẻ mặt không mấy hài lòng của An Họa, bà Trần nhíu mày nói: “Căn nhà này
là cha tôi truyền lại cho tôi, sau này bị tịch thu, nhưng cũng không bị hư hại gì
nhiều. Vị trí ở đây rất tốt, yên tĩnh, cực kỳ hợp để ở. Nếu không phải tôi định ra
nước ngoài thì đã không bao giờ bán nó”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa nghiêm túc quan sát từng góc ngách căn nhà: “Bà đi rồi thì không quay về
nữa sao?”
“Cái nơi quỷ quái này, có kẻ ngốc mới quay về!” Bà Trần hừ lạnh một tiếng, “Ngày
xưa cha tôi từng nói, chúng ta là dân tộc hèn kém và xấu xí nhất thế giới, chỉ có
phương Tây mới có văn minh thực sự, người ở đó ôn hòa lương thiện, chế độ ở
đó là ngọn hải đăng của nhân loại. Lúc đó tôi còn cãi lại ông, giờ mới thấy lời
ông cụ quả là vàng ngọc! Tranh thủ lúc mình chưa quá già, đương nhiên tôi phải
chạy về phía vòng tay của phương Tây thôi, không bao giờ quay đầu lại!”
Lời bà Trần nói đầy vẻ hào hùng, gương mặt tràn ngập sự khao khát.
An Họa nhíu mày: “Dựa vào đâu mà bà cho rằng phương Tây mới có văn minh
thực sự? Và dựa vào đâu mà bà nghĩ người ở đó đều ôn hòa lương thiện? Bà đã
từng tiếp xúc với họ chưa?”
“Cha tôi tốt nghiệp Cambridge, ông ấy đã tận mắt chứng kiến văn minh thực sự.
Hừ, nhìn cô là biết kiểu người có ‘xuất thân tốt’ rồi nhỉ, xuất thân dã man thì
“Những gì tôi nói không hề liên quan đến xuất thân của tôi” An Họa nhìn thẳng
vào bà Trần, “Tôi không biết trải nghiệm của bà thế nào, nhưng tôi muốn nêu
quan điểm của mình. Những gì cha bà thấy cũng chỉ là từ góc nhìn cá nhân của
một người, không hề khách quan. Người lương thiện ôn hòa ở đâu cũng có, dã
man bạo lực cũng chẳng phải là đặc quyền của riêng nơi nào. Còn về chế độ”
“Thế giới nhân loại hiện nay vẫn chưa có một chế độ nào gọi là hoàn hảo đến
mức làm ngọn hải đăng cả. Cái phù hợp với họ chưa chắc đã phù hợp với bà, và
trong quá trình chúng ta tự tìm tòi con đường riêng, có thể phải trả giá, nhưng đó
không thể là lý do để phủ nhận hoàn toàn chính mình”
Bà Trần hừ một tiếng: “Cái con bé vắt mũi chưa sạch như cô thì hiểu cái gì? Cô
sống được bao nhiêu năm mà đòi dạy đời tôi?”
An Họa nhún vai: “Tôi không định dạy đời bà, chỉ là nghe thấy những lời đó thì
không nhịn được mà phản bác một chút thôi. Dù sao tôi cũng là một thành viên
của dân tộc này, bà mắng một tập thể thì cũng coi như mắng luôn cả tôi rồi”
Bà Trần há miệng định nói gì đó, rồi lại bực bội phẩy tay: “Không nói chuyện này
nữa, nói về căn nhà đi. Cô định trả bao nhiêu tiền?”
An Họa: “Bà định ra giá bao nhiêu?”
Bà Trần suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cũng không lấy nhiều đâu, ba thỏi vàng lớn
nhé”
Ba thỏi vàng lớn? An Họa mua căn tứ hợp viện ở Kinh thành cũng chỉ có ba thỏi
vàng lớn, mà người ta còn tặng kèm mười mấy bức tranh sau này sẽ vô giá nữa.
“Vàng lớn sao? Bà Trần, bà cũng đề cao tôi quá rồi. Tôi là người đi làm công ăn
lương, lấy đâu ra vàng lớn?” An Họa giơ hai ngón tay ra: “Một nghìn năm trăm tệ,
đó là giới hạn cuối cùng tôi có thể trả”
“Một nghìn năm trăm?” Bà Trần kinh ngạc đến mức lạc cả giọng, “Cô đi ăn cướp
à?”
be-con-di-tim-chong/chuong-313-mua-nha-tayhtml]
“Sao lại gọi là ăn cướp? Thuận mua vừa bán, bà không đồng ý thì tôi cũng chẳng
mua được mà” An Họa tặc lưỡi. “Cái giá này đã rất ổn rồi, vì bà cũng biết rõ là
cuộc mua bán giữa chúng ta không hề có sự bảo đảm của pháp luật, hoàn toàn
dựa vào sự tự giác. Ngộ nhỡ sau này bà ở nước ngoài không sống nổi, muốn
quay về đòi nhà, lật lọng hợp đồng thì chẳng phải chuyện trong phút chốc sao?
Một dân thường như tôi thì làm gì được bà?”
“Làm sao tôi có thể không sống nổi được? Cô biết nói chuyện không thế?” Bà
Trần rất không vui, cảm thấy An Họa coi thường mình.
“Tôi chỉ nói là có khả năng đó thôi” An Họa cười híp mắt.
Bà Trần cảm thấy An Họa rất đáng ghét, vốn không muốn bán nhà cho cô, nhưng
lại chẳng còn lựa chọn nào khác. Mối khách như An Họa là bà đã phải nhờ vả biết
bao nhiêu người, đi đường vòng mãi mới tìm được.
Bà Trần miễn cưỡng nói: “Năm nghìn tệ, không thể ít hơn được nữa. Nếu là trước
giải phóng, căn nhà này ít nhất cũng phải đáng giá ba thỏi vàng lớn”
“Bà cũng nói là trước giải phóng, nhưng chúng ta bây giờ là sau giải phóng mà”
An Họa lắc đầu. “Tin rằng bà cũng thấy điều kiện kinh tế của tôi bình thường, mua
căn nhà này thuần túy là để báo hiếu cha mẹ. Bản thân tôi có nhà do đơn vị phân
để ở rồi. Nếu đắt quá thì tôi không gánh nổi, đành không mua nữa thôi”
“Cô” An Họa không nhường một bước nào, khiến bà Trần cảm thấy rất bất lực.
Cuối cùng, bà ta nghiến răng: “Được!”
An Họa có thể không mua, nhưng bà ta không thể không bán! Bà ta đang nóng
lòng muốn chạy về phía “vòng tay văn minh” kia mà. Một nghìn năm trăm thì một
nghìn năm trăm vậy, dù sao vẫn hơn là để căn nhà mục nát ở đây.
Còn một điểm bà Trần không nói ra là, ngộ nhỡ sau này lại có đợt tịch thu nhà
cửa lần nữa, bà ta đã đút túi một nghìn năm trăm tệ, còn An Họa thì trắng tay.
Tính ra bà ta vẫn lời!
An Họa không đưa ra mức giá chẵn chính là để chừa chỗ cho việc trả giá thêm,
không ngờ mới qua một hiệp bà Trần đã đồng ý, đúng là niềm vui bất ngờ. Ký hợp
đồng, đăng ký, một loạt thủ tục đã được hoàn tất nhanh chóng trong vòng một
ngày.
Thế là lại có thêm một căn nhà nữa. Một nghìn năm trăm tệ, đúng là giá rẻ như
cho. Những ngày sau đó An Họa cứ cười hớn hở suốt.
Tiêu Chính về nhà, thấy cô mặt mày rạng rỡ, cười hỏi: “Có chuyện gì vui thế? Anh
cũng có một tin tốt muốn báo cho em đây”
Chuyện căn tứ hợp viện ở Kinh thành sau đó cô đã kể với Tiêu Chính, nhưng
không nói mua bao nhiêu tiền, Tiêu Chính cũng không hỏi kỹ, chỉ tưởng mua căn
đó là để giúp bạn của bố vợ gom tiền lộ phí ra nước ngoài.
Chuyện căn nhà tây này, An Họa cũng định dùng lý do đó: “. Là bạn của bố em,
sắp ra nước ngoài, nhà mình không đành lòng khoanh tay đứng nhìn mà”
Tiêu Chính gãi gãi đầu: “Bố vợ nhiều bạn ra nước ngoài thế à?”
An Họa chân thành gật đầu: “Vâng, đúng thế”
Tiêu Chính hơi lo lắng: “Vợ ơi, nhà mình mua nhiều nhà thế làm gì, thế này chẳng
phải thành địa chủ sao”
“Địa chủ gì chứ? Chúng ta có đất không? Nhà mình chỉ có nhà thôi! Đất là thuộc
về tập thể, chỉ có căn nhà trên đất mới là của mình! Thứ chúng ta mua chính là
đống vật liệu xây dựng đó! Ai quy định là không được mua vật liệu xây dựng
nào?”
Mặc dù hiện tại chưa có luật sở hữu trí tuệ hay quyền sở hữu đất đai cá nhân,
nhưng quyền sở hữu đất ở đô thị thuộc về nhà nước hoặc tập thể là rất rõ ràng.
Tiêu Chính: “. Em nói nghe cũng có lý thật”
An Họa khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Anh vừa bảo có tin tốt, tin gì thế?”
“À, là thế này” Tiêu Chính nói: “Tư lệnh Hạ sắp được điều động sang quân khu
khác rồi”
“Điều sang quân khu khác? Sao đột ngột thế anh?”
“Không đột ngột đâu, đây là lệ thường mà, một người sao có thể làm mãi ở một
quân khu được?”
“Vậy tin tốt là gì?”
“Trước khi đi, Tư lệnh Hạ đã đề bạt anh lên làm Phó Tư lệnh rồi”