Tiêu Thiết Ngưu ngẩn người, rồi gầm lên giận dữ: “Cái con ranh này, mày dùng
giọng điệu gì để nói chuyện với bố mày đấy?”
Tiêu Tiểu Thúy: “Giọng điệu gì? Giọng điệu của người bình thường! Bố tưởng bố
là bố con thì con phải tôn thờ bố như hoàng đế chắc? Bố ơi, bố lên tỉnh làm gì
vậy? Là đến cầu xin người ta hay đến ra lệnh cho người ta?”
Tiêu Thiết Ngưu thở hồng hộc, trợn mắt nhìn Tiêu Tiểu Thúy.
Tiêu Tiểu Thúy tiếp lời: “Bố cũng đừng có trợn mắt với con, vô ích thôi! Về đi bố,
bố không phải hạng người biết cầu cạnh đâu, ngược lại còn làm mất lòng người
ta. Bố nghe con, anh cả chân thọt, nhưng anh ấy có học hành, bố bảo mẹ mang lễ
sang nhà chú Kim Thủy, xin cho anh cả chân thư ký đội sản xuất, cả đời này cũng
đủ nuôi sống gia đình ba miệng ăn của anh ấy rồi”
“Nói bậy bạ! Thanh Phong chỉ là một chân dài một chân ngắn, đi gấp mới thấy rõ,
bình thường chẳng khác gì người bình thường cả!”
Tiêu Tiểu Thúy xua xua tay, không muốn tranh luận chuyện này với ông nữa.
“Rốt cuộc bố có đi theo con không?”
“Không đi, tao đợi chú ba mày về!”
Tiêu Tiểu Thúy gật đầu: “Được, bố không nghe con chứ gì, vậy từ nay về sau con
không gửi đồ về nhà nữa. Sau này bố mẹ muốn mặc quần áo mới thì tự đi mà
mua, muốn ăn gì cũng đừng hỏi con, bố cũng đừng có hút thuốc lá có đầu lọc
nữa, về mà hút là thuốc lào đi, để mấy người trong đội cười cho thối mũi”
“Mày dám?!”
“Bố cứ xem con có dám hay không”
Tiêu Thiết Ngưu đối đầu với Tiêu Tiểu Thúy một hồi, rồi thở dài thườn thượt, dậm
chân thật mạnh. Một người đàn ông vạm vỡ mà lúc này trông lại có vẻ đầy ủy
khuất.
“Cái con bé này, bố thật uổng công thương mày từ nhỏ, vào thành phố là quên
sạch gốc gác!”
Tiêu Tiểu Thúy: “Sao lại uổng công? Chẳng phải năm nào con cũng hiếu kính bố
đó sao? Bố về đi, Tết năm nay con sẽ dẫn anh Cao Triết và ba đứa con gái về
thăm bố, lúc đó sẽ mang thật nhiều đồ, khua chiêng gõ trống đi quanh đội hai
vòng cho bố nở mày nở mặt”
Tiêu Thiết Ngưu ngẩng đầu nhìn con gái.
Tiêu Tiểu Thúy gật đầu khẳng định: “Tuyệt đối không lừa bố”
Tiêu Thiết Ngưu lại thở dài mấy tiếng nữa mới miễn cưỡng gật đầu.
Tiêu Tiểu Thúy dẫn Tiêu Thiết Ngưu đi mua một ít đồ rồi tiễn ông ra ga tàu hỏa. Vì
thời gian đã muộn, không còn xe khách về nhà nên Tiêu Tiểu Thúy quay lại nhà
An Họa, dự định sáng sớm mai mới đi.
“Thím ơi, cháu với bố cháu nói chuyện xong xuôi rồi, sau này ông ấy sẽ không
đến làm phiền chú thím nữa đâu” Tiêu Tiểu Thúy vừa vào cửa đã nói ngay.
“Thực ra cũng không hẳn là làm phiền, chủ yếu là vì chú ba con không có nhà, mà
bác ấy. dáng vẻ bác ấy như vậy, thím hơi không biết phải xử lý thế nào” Tiêu
Thiết Ngưu dù sao cũng là bố đẻ của Tiêu Tiểu Thúy, An Họa không thể hạ thấp
ông ta ngay trước mặt cô.
“Cháu hiểu mà! Ông ấy cực kỳ không biết đối nhân xử thế, ở trong đội làm mất
lòng bao nhiêu người rồi, giờ đến mẹ cháu còn chán ông ấy”
Tiêu Tiểu Thúy thao thao bất tuyệt kể xấu bố mình một hồi, rồi bắt đầu trêu đùa bé
Tiểu Ngư Nhi. Cô bế bé Tiểu Ngư Nhi lên, thích thú không thôi.
“Lần trước cháu thấy em ấy mới có một tẹo, thế mà loáng cái đã thành một cậu
nhóc mập mạp rồi”
Hồi An Họa ở cữ, Tiêu Tiểu Thúy có đến thăm.
be-con-di-tim-chong/chuong-328-khong-phai-khong-sinh-duoc-con-trai-ma-la-
khong-cho-sinhhtml]
“Thằng bé này ăn được lắm, ăn được, ngủ được, mà ‘giải quyết’ cũng được luôn”
Tiêu Tiểu Thúy nhìn bé Tiểu Ngư Nhi với ánh mắt ngưỡng mộ: “Chao ôi, cháu
cũng chẳng biết sao nữa, hai năm nay mãi mà không đậu thai. Giờ đang thực hiện
kế hoạch hóa gia đình, cũng không cho mang thai nữa rồi”
Thực tế từ những năm 60 đã bắt đầu khuyến khích sinh ít, kết hôn muộn và sinh
con muộn, chẳng qua là ít người nghe theo. Còn bây giờ thì đã được đưa vào
luật.
Nghĩ lại, thời điểm An Họa mang thai bé út coi như là vừa đúng lúc. Năm
ngoái khi vừa phát hiện mang thai thì Đại hội Đại biểu Nhân dân cũng họp,
đưa kế hoạch hóa gia đình vào luật. Nếu bé út đến muộn dù chỉ một tháng thôi,
thằng bé đã không có cơ hội ra đời.
Theo thời gian, việc thực hiện kế hoạch hóa gia đình sẽ ngày càng nghiêm ngặt.
Cao Triết và Tiêu Tiểu Thúy đời này chắc là không có duyên với con trai rồi.
Tuy nhiên Tiêu Tiểu Thúy nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Nhưng mà thế cũng tốt,
nếu sinh tiếp mà lỡ lại ra một đứa con gái nữa, chắc anh Cao Triết lại tự dằn vặt
mình mất”
An Họa cười nói: “Nên giờ thế này lại hay đúng không? Không phải Cao Triết
không sinh được con trai, mà là Nhà nước không cho anh ấy sinh”
Tiêu Tiểu Thúy gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, giờ anh ấy cũng nghĩ thế đấy, nên
không còn áp lực phải sinh con trai nữa. Trừ thỉnh thoảng nhớ ra lại thở dài vì
không có người chống gậy ra, thì ngày nào cũng thấy tinh thần sảng khoái”
An Họa: “Đó là tư tưởng cũ rồi, con gái cũng có thể phụng dưỡng, lo hậu sự như
thường, vả lại con gái còn chu đáo, tỉ mỉ hơn, biết đâu còn nuôi tốt hơn con trai ấy
chứ”
Tiêu Tiểu Thúy vô cùng tán thành lời này.
“Cháu cũng nói với anh ấy như vậy, sau này già rồi chúng ta chắc không thiếu
tiền, chỉ thiếu người chăm sóc nếu chẳng may ốm đau. Trông chờ con trai chăm
sóc ư? Cháu chưa thấy nhà nào con trai bưng trà rót nước cho bố mẹ cả, toàn bắt
con dâu làm thôi. Mà con dâu thì không có quan hệ máu mủ, mình sao dám đòi
hỏi nhiều? Dù sao những gì cháu thấy, toàn là con gái chạy ngược chạy xuôi
trong bệnh viện thôi. Thế nên cháu thấy khẩu hiệu kế hoạch hóa gia đình nói đúng
lắm: Con trai hay con gái đều như nhau”
An Họa vỗ tay hai cái: “Đồng chí Tiêu Tiểu Thúy, giác ngộ của con giờ cao quá
nhỉ”
Tiêu Tiểu Thúy đắc ý hếch cằm: “Chứ còn gì nữa ạ, đơn vị của anh ấy tuyên
truyền kế hoạch hóa gia đình, còn mời cháu làm đại diện người nhà lên sân khấu
phát biểu nữa đấy”
Vợ chồng Tiêu Tiểu Thúy và Cao Triết sinh ba đứa con gái, luôn khao khát con
trai, chuyện này cả nhà máy đều biết, nên họ cũng trở thành đối tượng trọng điểm
để ban kế hoạch hóa gia đình làm tư tưởng. Làm mãi, làm mãi, thế là biến hai vợ
chồng này thành điển hình tiên tiến luôn.
Tiêu Tiểu Thúy nghỉ lại một đêm rồi sáng sớm hôm sau ra về.
Lại qua một ngày nữa, Tiêu Chính về nhà. An Họa kể cho anh nghe chuyện của
Tiêu Thiết Ngưu, Tiêu Chính nhíu mày: “Sau này nếu ông ta còn đến, cứ trực tiếp
không cho vào cửa”
An Họa gật đầu, có câu này của Tiêu Chính thì sau này dễ làm việc rồi.
Tiêu Chính chuyển sang kể về một chuyện anh phát hiện khi đi họp ở Kinh Thành.
“Anh có ghé qua trường thăm Đông Đông và Tống Dực, sao nghe nói là Tống Dực
có đối tượng rồi nhỉ?”
“Hả?” An Họa cũng rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cười nói:
“Lên đại học rồi, yêu đương cũng là bình thường, anh không mắng thằng bé đấy
chứ?”
Tiêu Chính lắc đầu: “Anh mắng nó làm gì? Anh giả vờ như không biết, chẳng hỏi
câu nào cả”
An Họa chớp chớp mắt, cô thực sự thấy tò mò. Đứa trẻ mình nuôi lớn đột nhiên
biết yêu đương, người làm mẹ như cô không khỏi có cảm giác “nhà mình có con
trai mới trưởng thành”.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”