Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 33: Mới ba mươi mà đã không xong rồi



Lá thư thứ hai là của gã gọi là mối tình đầu của nguyên chủ viết tới.

Mối tình đầu này tên là Trần Tư Ngạn, từng đảm nhiệm vị trí giảng viên môn nhạc

lý của nguyên chủ thời đại học. Nguyên chủ vốn dĩ sùng bái những người có tài

hoa, đối với thầy giáo lại càng có thêm một lớp kính lọc ngưỡng mộ, rất nhanh đã

gục ngã trước sự tấn công của Trần Tư Ngạn, hai người lén lút yêu nhau.

Chẳng ngờ sau đó bị người ta tố cáo.

Tình thầy trò tuy không vi phạm pháp luật, nhưng suy cho cùng sự bao dung của

xã hội thời bấy giờ không cao, gây tổn hại rất lớn đến danh dự cá nhân. Trần Tư

Ngạn đã công khai phủ nhận quan hệ với nguyên chủ, ngay sau đó từ chức giảng

viên, hai người cắt đứt liên lạc.

Sau này nguyên chủ vào đoàn giao hưởng, hai người mới gặp lại nhau. Trần Tư

Ngạn dùng những lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nguyên chủ làm hòa, ai ngờ chẳng

bao lâu sau, nguyên chủ phát hiện ra hắn đã kết hôn chỉ nửa năm sau khi chia tay

cô.

Bị phản bội hết lần này đến lần khác, nguyên chủ trong cơn giận dữ đã tham gia

buổi gặp gỡ liên nghị, quen biết Tiêu Chính và gả cho anh. Tuy làm cùng một đơn

vị, nhưng trong mấy năm qua, nguyên chủ và Trần Tư Ngạn không hề giao du gì

ngoài công việc, cho đến khi Trần Tư Ngạn ly hôn.

Hắn tìm đến nguyên chủ, bày tỏ tình cảm nồng nhiệt, nói rằng cuộc hôn nhân với

vợ cũ là do gia đình ép buộc, giữa họ không có tình yêu, người hắn yêu bấy lâu

nay vẫn luôn là nguyên chủ, ly hôn cũng là vì cô.

Nguyên chủ bị làm cho cảm động, lúc này mới đề nghị ly hôn với Tiêu Chính, định

bụng sẽ lao vào vòng tay của tình đầu.

An Họa: “”

Đúng là cạn lời, quá nhiều điểm để chê. Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là một bộ não

yêu đương mù quáng.

Thực ra não yêu đương không đáng sợ, não yêu đương đơn phương mới có sức

sát thương lớn, và người bị thương không phải ai khác mà chính là bản thân

mình. Trong sách, trải nghiệm của nguyên chủ thê thảm như vậy, nguyên nhân

cốt lõi đương nhiên là ở chính mình, nhưng gã tra nam kia cũng phải chịu trách

nhiệm vì đã dụ dỗ và lợi dụng.

An Họa vốn định đốt quách lá thư buồn nôn này đi, nhưng trong đầu bỗng nảy ra

một kế, liền gạt bỏ ý định đó. Cô tạm thời cất lá thư vào ngăn kéo.

Từ khi An Họa đi làm, buổi trưa gần như không nấu cơm nữa. Không phải vì

không kịp thời gian — rất nhiều phụ nữ đều tan làm về nhà mới bắt đầu nấu

nướng, mà là vì Tiêu Chính không nỡ thấy cô bận rộn không ngừng, nghiêm lệnh

cấm cô nhóm lửa buổi trưa.

Bản thân An Họa cũng là người thích hưởng phước, tự nhiên sẽ không để mình đi

theo hướng vất vả cực nhọc. Nhưng thức ăn ở căng tin cũng chỉ có vậy, không

phải bảo tay nghề của đầu bếp không giỏi, mà là thời này cung ứng có hạn, không

thể nào hào phóng dùng nguyên liệu như cô được, dinh dưỡng chắc chắn kém xa.

Vì thế bữa tối cô vẫn phải tự nấu, và cố gắng làm tốt một chút.

Thấy Tiêu Chính vẫn chưa về, Đông Đông cũng đang tự luyện chữ trong thư

phòng, An Họa vào không gian lấy ra một miếng thịt bò nặng ba cân, định làm ít

tương bò cay thơm để dùng kèm cơm trưa.

Vừa lấy thịt bò ra, cửa bếp đã vang lên giọng nói của Tiêu Chính: “Đang làm món

gì ngon thế em?”

An Họa bị dọa cho giật thót mình, ôm ngực quay đầu lườm anh một cái: “Anh đi

đứng kiểu gì mà không có tiếng động thế? Hết hồn hà!”

Tiêu Chính quan sát cô: “Sao anh trông em có vẻ chột dạ thế nhỉ? Đang làm

chuyện xấu gì à?”

An Họa lại lườm anh thêm cái nữa. Tuyệt đối không thừa nhận mình chột dạ. Xem

ra sau này sử dụng không gian phải cẩn thận hơn nữa, người đàn ông này thần

xuất quỷ nhập, chẳng biết lúc nào sẽ thình lình xuất hiện từ đâu ra.

An Họa chưa bao giờ có ý định kể bí mật về không gian cho người thứ hai, cha

mẹ không được, Tiêu Chính lại càng không.

Để đánh lạc hướng, An Họa sai bảo Tiêu Chính: “Này, anh về rồi thì miếng thịt

bò này giao cho anh đấy, thái hạt lựu nhỏ đi, em muốn làm tương”

“Được, đến ngay đây” Tiêu Chính rửa tay xong là bắt tay vào làm ngay, tiện

miệng nói: “Mua được miếng thịt bò to thế này, vận may tốt đấy”

Sản phẩm xuất khẩu chủ yếu của nhà máy thực phẩm là bò đóng hộp và lợn đóng

hộp, cho nên huyện Vân có trang trại nuôi bò thịt và lò mổ riêng, cũng có thể cung

ứng cho hợp tác xã một ít, may mắn thì mua được.

“Vâng, vận may tốt” An Họa phụ họa theo lời anh, lại thò đầu nhìn miếng thịt bò

trên thớt, lưỡng lự: “Làm hết thành tương có nhiều quá không nhỉ? Chủ yếu là trời

nóng thế này, cùng lắm cũng chỉ để được hai ngày”

Tiêu Chính bảo: “Hay là em đem tặng một ít cho nhà Tham mưu trưởng Thạch đi?

Anh thấy chị Mai Hoa bình thường hay giúp em lắm”

An Họa cũng nghĩ như vậy. Đợi tương làm xong, cô dùng lọ thủy tinh đóng được

hai lọ, đem tặng Chu Mai Hoa một lọ.

Chu Mai Hoa hít hà: “Tương gì đây? Sao mà thơm thế!”

An Họa nói: “Tương bò ạ, bên trong có thêm đậu phộng giã nhỏ và vừng”

Chu Mai Hoa giật mình: “Ôi trời, toàn đồ tốt thế này! Chị không lấy đâu, em mang

về cho con ăn đi!”

An Họa quay người đi thẳng: “Nhà em vẫn còn mà, cái này chị cứ cầm lấy nếm

thử xem tay nghề của em thế nào”

be-con-di-tim-chong/chuong-33-moi-ba-muoi-ma-da-khong-xong-roihtml]

Chu Mai Hoa nhìn bóng lưng An Họa, bất giác mỉm cười, cô em này đối xử với

người khác thật chân tình.

Chu Mai Hoa vừa quay người, Thạch Tiểu Quân đã sắm mũi chạy tới: “Mẹ, mùi gì

thế? Thơm quá!”

“Đúng là mũi chó!” Chu Mai Hoa cười mắng một câu, “Con mang đĩa sủi cảo đã

gói xong trong bếp sang cho nhà đối diện đi, về rồi ăn cơm”

Thạch Tiểu Quân “vâng” một tiếng, chạy nhanh như cắt.

Chu Mai Hoa gọi vọng vào: “Thạch Vĩ Quang! Đừng có hí hoáy cái đài hỏng đó

nữa, ăn cơm!”

Trên bàn ăn, Chu Mai Hoa bàn bạc với Thạch Vĩ Quang: “Em đã bảo là muốn mời

vợ chồng cô An ăn cơm mà mãi chưa thành, hai ngày này anh tìm cơ hội nói với

Phó sư đoàn trưởng Tiêu một tiếng nhé”

Thạch Vĩ Quang hỏi: “Sao tự dưng lại mời hai vợ chồng cậu ấy ăn cơm?”

Chu Mai Hoa lườm anh một cái cháy mặt: “Chẳng vì sao cả, bà đây thích thế

đấy!”

Thạch Vĩ Quang nghẹn lời, hỏi một chút cũng không được sao? Anh lầm bầm:

“Tính tình em đúng là càng ngày càng tệ”

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Trong lòng Chu Mai Hoa thầm mắng, tính tình bà đây tệ là tại ai? Chẳng phải tại

ông sao, cái đồ vừa đến tối là “nghỉ hưu” sớm.

Bên kia, An Họa đem hũ tương bò còn lại tặng cho nhà Sư đoàn trưởng Trần. Sư

đoàn trưởng là lãnh đạo số một, tặng quà gì cũng không thể bỏ sót nhà anh ấy.

Còn những nhà khác thì không cần bận tâm.

Kể từ sau “bữa tiệc đón gió” lần đó, quan hệ giữa cô và Cát Hồng Anh trở nên vi

diệu, ai cũng biết, hai nhà không qua lại cũng là chuyện bình thường. Còn lại nhà

Phó chính ủy Vương, theo lý thì nên đi lại, nhưng bà cụ Vương con người không

ra gì, tiếng xấu đồn xa khắp khu gia đình, An Họa cũng không muốn sán vào, chỉ

cần giữ đúng lễ tiết lớn không sai sót là được.

Trừ đi hai hũ tặng cho Chu Mai Hoa và Ôn Tuyết Mạn, còn lại ba hũ An Họa cất

vào hầm ngầm. Vừa về đã thấy Tiêu Chính đang pha nước tắm cho mình, cô vội

bảo: “Để em tự làm, anh không nắm được nhiệt độ đâu, tí nữa anh giúp em

khiêng vào nhà vệ sinh là được”

“Anh biết em muốn nước tắm nóng mà, anh pha khá nóng đấy” Ngày nào anh

cũng giúp cô xách nước tắm, sớm đã phát hiện ra cô thích tắm nước hơi nóng

một chút.

An Họa dùng tay cảm nhận nhiệt độ nước, tiếp tục thêm nước sôi vào, mãi một

lúc mới xong. Tiêu Chính không nhịn được thò tay vào thử, thốt ra một câu: “Em

định làm thịt heo đấy à?!”

An Họa lườm anh một cái. Tiêu Chính khẽ ho một tiếng, xách chậu nước đã pha

xong vào nhà vệ sinh.

Không gian nhà vệ sinh khá rộng, mùi cũng nhẹ, vì nhà họ ở dãy đầu tiên, phía

sau vườn đi ra không có nhà nữa, là một khoảng đất trống nên hầm cầu được đào

ở bên ngoài, che chắn lại là cơ bản không ngửi thấy mùi gì. Sau này kiếm cái bồn

tắm gỗ và khung màn, mùa đông có thể tắm bồn ở nhà rồi.

Mùa hè tắm rửa rất nhanh, mười mấy phút sau An Họa đã đi ra, cơ thể vừa dội

nước nóng xong gặp gió thổi qua thấy mát rượi.

“Lão Tiêu, Lão Tiêu” An Họa gọi mãi Tiêu Chính mới từ thư phòng bước ra.

Cô bảo: “Buổi tối đừng bắt Đông Đông luyện chữ nữa, không tốt cho mắt đâu. Anh

dắt con đi tắm rửa đi, chuẩn bị đi ngủ”

Hồi lâu sau, Tiêu Chính mới “ừ” một tiếng. An Họa cảm thấy tâm trạng anh có vẻ

hơi thấp thỏm, nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ nhiều. Cho đến khi lên

giường, cô mới chắc chắn là anh thật sự không vui.

“Sao thế anh?” An Họa vẽ vòng tròn trên ngực anh, mập mờ nói: ” ‘Bà dì’ của

em đi rồi đấy”

Đồ bảo hộ đã lấy về được mấy ngày rồi, không may là “người thân” của An Họa

ghé thăm, hôm nay mới sạch sẽ hoàn toàn. Tiêu Chính nhìn cô với ánh mắt phức

tạp, cảm xúc trong lòng cứ va chạm loạn xạ làm lồng ngực anh đau nhói.

Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Anh hơi mệt”

An Họa: “”

Đợi mãi mà chỉ đợi được mỗi câu này? Thông thường nói mệt là do ban ngày tiêu

hao quá nhiều sức lực, tối đến lực bất tòng tâm, nhưng tình trạng này thường

không xảy ra với người trẻ tuổi. Những chàng trai mười tám đôi mươi, ban ngày

dù có cày nát hai mẫu đất thì buổi tối vẫn có thể hừng hực khí thế được.

Nhưng mà. Tiêu Chính đã ba mươi rồi.

Tim An Họa lập tức rơi xuống đáy vực. Nhìn thì thân hình cường tráng, cứ tưởng

là được ăn “món ngon”, ai ngờ lại là đồ tốt mã mà không tốt dùng.

Mới ba mươi mà đã không xong rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.