Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng

Chương 451: Cách để tích cóp tiền riêng



Sẵn sàng

Dương Đào đang xách giỏ định ra ngoài mua thức ăn thì bị Tiêu Chính chặn lại.

“Mỗi ngày đều mua những món gì? Nhà mình một tháng chi hết bao nhiêu tiền

thức ăn?”

Dương Đào không hiểu ý ông, nhưng vẫn thành thật trả lời.

Tiêu Chính giũ giũ tờ báo trên tay, vờ như tự nhiên nói: “Tháng này cứ để tiểu

Lưu đi mua thức ăn đi”

Dương Đào không hiểu: “Tại sao ạ? Bà chủ đều khen cháu biết mua đồ, chọn rau

củ tươi lắm mà”

Tiêu Chính nhàn nhạt đáp: “Tiểu Lưu mới đến nhà mình, cứ để cậu ta làm quen

với mọi vị trí cho thạo việc”

Tiểu Lưu là cậu nhân viên phục vụ mới đến nhà, đúng là nhiều mặt vẫn chưa

quen thuộc. Trước đây mỗi khi có người mới, Tiêu Chính cũng thường bảo Dương

Đào dẫn đi chạy việc vài vòng.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Dương Đào vẫn thấy kỳ kỳ.

Tuy nhiên, cô cũng không nói rõ được là lạ ở chỗ nào.

“Vậy. vậy để cậu ấy đi theo cháu nhé”

“Cô không cần quản đâu, cứ để cậu ta tự đi mua. Cô qua nhà Phó tư lệnh Vương

một chuyến, giúp tôi gửi ít đồ”

Dương Đào cũng không nghĩ nhiều, “vâng” một tiếng rồi bàn giao quyền mua thức

ăn cho tiểu Lưu.

Tiêu Chính nháy mắt với tiểu Lưu một cái. Tiểu Lưu khó xử một hồi, cuối cùng thở

dài, mang bộ mặt như sắp ra pháp trường mà đi ra ngoài.

Cậu là quân nhân, phải nghe lệnh Thủ trưởng. Thủ trưởng bảo cậu tham ô tiền

thức ăn, cậu không dám không nghe!

Lúc này, tiểu Lưu đã hạ quyết tâm, nếu sau này chuyện có bại lộ, cậu nhất định

phải gánh hết mọi tội lỗi thay Thủ trưởng trước mặt bà chủ. Ôi, cái cảm giác phải

hy sinh đạo đức cá nhân vì tiền đồ chính trị này thật chẳng dễ chịu chút nào.

Tiểu Lưu làm việc cẩn trọng, mỗi ngày không dám tham ô nhiều, mãi cho đến hai

tháng sau mới tích đủ một trăm đồng.

Tiểu Lưu trao số tiền lẻ tẻ đó vào tay Tiêu Chính, xúc động chào điều lệnh quân

đội một cái. Nhiệm vụ, cậu đã hoàn thành! Cuối cùng cũng không phụ sự ủy thác!

Tiêu Chính hài lòng gật đầu, vỗ vai tiểu Lưu, khen liền ba tiếng “Tốt”.

Ngày hôm sau, xấp tiền nhăn nhúm được chuyển sang tay Thư ký Kiều.

Thư ký Kiều cứ ngỡ Thủ trưởng đã quên béng chuyện này, mà anh ta cũng chưa

từng nghĩ đến chuyện để Thủ trưởng phải trả tiền, liền xua tay từ chối: “Không

cần đâu ạ, cái này”

“Nói bậy bạ gì đấy?!” Tiêu Chính giận dữ ngắt lời, “Vay tiền mà không trả sao

được? Cầm lấy cho tôi!”

Dưới mệnh lệnh của Tiêu Chính, Thư ký Kiều đành bấm bụng nhận lấy xấp tiền lẻ

dày cộp. Anh ta hít hít mũi, ủa? Sao trên tiền lại có mùi hành lá thế này?

Sau một hồi rắc rối, khoản nợ một trăm đồng coi như đã trả xong. Hơn nữa, vợ

cũng không phát hiện ra chuyện ông tham ô tiền thức ăn.

________________________________________

Coi như là cả nhà cùng vui.

Thế nhưng Tiêu Chính bỗng nảy ra một ý nghĩ: Con người ta vẫn nên có chút tiền

tự mình định đoạt thì hơn. Hay là ông cũng nên tích cóp ít tiền riêng? Lỡ lần sau

lại gặp phải tình huống thế này, ông cũng không cần phải nát óc đi gom tiền nữa.

Nhưng vấn đề lại tới: Tiền riêng tích cóp kiểu gì? Tiền từ đâu mà ra?

Tham ô tiền thức ăn không phải kế lâu dài, thời gian lâu dần kiểu gì cũng bị phát

hiện. Hỏi xin vợ sao? Tám trăm năm ông không hỏi xin vợ một xu, đột nhiên đòi

tiền thì dùng cái cớ gì?

Tiêu Chính ngồi đó trầm tư, tay chống cằm, lông mày nhíu chặt, thần sắc vô cùng

nghiêm trọng. Người không biết chắc còn tưởng ông đang suy nghĩ quốc gia đại

sự gì.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Chính vẫn thấy tiền chỉ có thể lấy từ chỗ vợ.

Tối đến, sau khi dọn dẹp xong xuôi nằm lên giường, An Họa theo thói quen lại

chơi trò Xếp gạch một lúc.

Tiêu Chính ghé đầu vào xem một cái, bảo: “Cái kỷ lục này, anh chỉ cần ra tay nhẹ

nhàng là phá được ngay”

An Họa liếc ông một cái: “Bốc phét”

“Chậc, hay là chúng ta đánh cược đi!”

“Được thôi, cược cái gì?”

Tới rồi! Tiêu Chính kiềm chế sự phấn khích, nói: “Cược năm mươi đồng”

An Họa bĩu môi: “Anh mà thua thì lấy đâu ra tiền mà trả?”

Tiêu Chính: “”

An Họa thấu hiểu nói: “Nếu anh thắng, em cho anh năm đồng. Nếu anh thua, anh

phải giúp em làm ba việc”

“Sao lại là năm đồng?”

“Năm mươi nhiều quá, chúng ta cược nhỏ cho vui thôi”

Tiêu Chính tiếc nuối: “Thôi được”

Mười phút sau. Tiêu Chính ngoài mặt thì tỏ vẻ hờ hững, nhưng thực chất bên

trong đang vô cùng phấn khích: “Phá kỷ lục rồi nhé”

An Họa có chút không tình nguyện: “Được rồi, mai em đưa anh năm đồng”

“Sao lại phải chờ đến mai?”

“Bây giờ em nằm trên giường rồi mà” An Họa nhìn ông đầy kỳ quái, “Anh gấp gáp

thế làm gì?”

“Không” Tiêu Chính sờ sờ mũi, “Không gấp”

be-con-di-tim-chong/chuong-451-cach-de-tich-cop-tien-rienghtml]

Sáng hôm sau vừa ngủ dậy, Tiêu Chính đã nhắc nhở An Họa: “Đừng quên đưa

anh năm đồng đấy nhé”

An Họa kinh ngạc: “Anh rơi vào hố tiền từ bao giờ thế?”

Tiêu Chính: “. Thắng làm vua thua nộp tiền mà”

May là vợ cũng không nghĩ nhiều, thật sự đưa năm đồng cho ông. Tiêu Chính giơ

tờ tiền giấy lên ngắm nghía, thở dài: Kiếm tiền thật chẳng dễ dàng gì. Ông lùng

sục khắp nhà một hồi, tìm được một nơi để giấu tiền.

Tiếp đó, Tiêu Chính hở ra là đòi đánh cược với An Họa, ngay cả chuyện ngày

mai có mưa hay không cũng mang ra làm kèo.

Hình tượng coi tiền như rác gây dựng suốt mấy chục năm qua đã giúp Tiêu Chính

không bị lộ. An Họa không hề nghi ngờ, chỉ nghĩ ông buồn chán nên chơi cùng

ông thôi, mỗi lần cược năm đồng, mười đồng.

Tiêu Chính cũng có lúc thua, nhưng tính tổng lại thì vẫn là có lãi.

________________________________________

Thấm thoát đã lại đến Tết.

Tư Hiền vốn định bế cặp song sinh về ăn Tết, nhưng lúc sắp xuất phát, Thuần Hy

bị nhiễm lạnh rồi ốm, mà đã ốm là ốm cả đôi. An Họa bảo họ đừng đi lại vất vả

nữa, cứ ở lại Kinh Thành đón Tết.

Tuy nhiên, Tiêu Nãi và Hạ Tòng Quân đã đưa bé Tử Hạ về.

Cô bé Tử Hạ khoác một chiếc áo choàng len màu đỏ, đội mũ đỏ, trên khuôn mặt

tròn trịa là đôi mắt to tròn, lông mi cong vút dày rậm, đáng yêu như nhân vật bước

ra từ tranh minh họa truyện cổ tích.

Theo lệ thường, cô bé lại quấn quýt thân thiết với ông bà nội một hồi, sau đó mới

để Tiểu Ngư Nhi dẫn đi chơi.

An Họa nắm chặt tay Tiêu Nãi, lực nắm cho thấy bà nhớ con trai đến nhường

nào.

“Bao lâu rồi không gặp, mẹ thấy con thay đổi rồi đấy?” An Họa xoa xoa mặt con

trai, “Ông Tiêu này ông nhìn xem, cằm thằng cả rộng hơn trước rồi đúng không?”

Tiêu Chính nhìn một cái rồi gật đầu: “Hình như là đúng thế thật”

Hạ Tòng Quân cũng đồng tình: “Năm nay anh ấy vừa về con cũng nói thế rồi, mà

anh ấy cứ bảo không phải”

Tiêu Nãi cười nói: “Có lẽ do con ngày nào cũng soi gương nên không nhận ra”

An Họa bảo: “Là do có tuổi rồi nên mặt bị nở ra đấy chứ gì?”

Tiêu Nãi nghiêm túc trầm tư một chút: “Ừm. có lẽ vậy, dù sao con cũng ba mươi

rồi, khó tránh khỏi phát tướng”

“Dáng người thì vẫn ổn, không béo lên, chỉ là mặt to ra một chút thôi” An Họa

nhận xét.

Hạ Tòng Quân liền nói: “Nhưng không hề xấu ạ, trông anh ấy càng trưởng thành,

vững chãi hơn”

Tiêu Nãi mỉm cười nhìn vợ một cái, Hạ Tòng Quân đỏ mặt. Thấy tình cảm của con

trai con dâu vẫn mặn nồng như xưa, An Họa cũng yên tâm.

“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”

Bà nghĩ ngợi một chút rồi đứng dậy đi về phía nhà bếp, còn gọi cả Hạ Tòng Quân

theo. Hạ Tòng Quân biết mẹ chồng có chuyện muốn nói riêng với mình nên đi

theo ngay.

“Hết Tết là thằng cả lại phải ra nước ngoài đúng không? Hai đứa cứ định sống

cảnh vợ chồng ngâu mãi thế sao?”

Hạ Tòng Quân hiểu ngay ý của mẹ chồng, cô thở dài: “Con cũng muốn đi theo

chồng, biên chế và thâm niên của con đều có thể xin bảo lưu được. Nhưng anh ấy

bảo, anh ấy sợ con ra nước ngoài không có bạn bè quen thuộc sẽ thấy không tự

nhiên. Anh ấy không muốn vì công việc của mình mà khiến con mất đi các mối

quan hệ xã hội và cuộc sống riêng”

An Họa nhíu mày: “Nó từ chối à?”

Hạ Tòng Quân cúi đầu: “Đại loại là ý đó ạ”

An Họa hỏi: “Con sẵn sàng đi theo chứ? Không ngại đi theo nó đến một môi

trường xa lạ?”

Hạ Tòng Quân lắc đầu: “Con chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy thôi. Hơn nữa đâu phải

chỉ có mình con là người nhà đi theo, con có thể chơi với những người nhà khác

mà, con nghĩ mình thích nghi được”

An Họa gật đầu: “Để lát nữa mẹ bảo bố nó nói chuyện với nó”

Hạ Tòng Quân vui mừng: “Mẹ, con cảm ơn mẹ”

“Nói năng linh tinh, có gì mà cảm ơn. Tóm lại mẹ chỉ mong các con công việc

thuận lợi, đồng thời tình cảm gia đình cũng phải hòa hợp”

________________________________________

Một lát sau, An Họa và Hạ Tòng Quân đi ra ngoài.

Phía ngoài, Tiêu Chính đang hỏi Tiêu Nãi vài chuyện về công việc. Phía bên kia,

Tiểu Ngư Nhi đang dẫn Tử Hạ chơi trò gì đó không rõ. An Họa thấy bọn trẻ hái

mấy nhành mai từ vườn mang vào, cắm vào cái bình gốm lớn đặt trên sàn nhà.

Tử Hạ nói: “Nhưng mà bình không có nước thì hoa mai không sống được đâu”

Tiểu Ngư Nhi bảo: “Thì đổ nước vào thôi”

Nói đoạn, cậu bé đi bưng một chậu nước tới, định đổ vào bình hoa. Không ngờ,

Tiêu Chính đang trò chuyện với Tiêu Nãi trông thấy cảnh này liền quát lớn một

tiếng:

“Dừng tay! Không được đổ nước vào đó!”

Tiếng quát hơi đột ngột làm Tiểu Ngư Nhi giật mình xoay người theo phản xạ,

trong lúc đó vô tình va đổ bình hoa.

“Xoảng” một tiếng, bình hoa vỡ tan tành.

Tiểu Ngư Nhi sợ tới mức không dám cử động, may mà Tử Hạ đứng khá xa nên

không bị mảnh sứ văng trúng. Tiêu Nãi vội vàng chạy lại bế con gái lên, rồi hỏi

Tiểu Ngư Nhi: “Không sao chứ? Có bị thương không con?”

An Họa cũng đi tới xem bọn trẻ. Dương Đào định lại gần dọn dẹp đống đổ nát thì

“ơ” lên một tiếng: “Sao dưới đất lại có tiền thế này?”

An Họa định thần nhìn lại, chẳng phải sao, giữa đống mảnh sứ vỡ vụn là cả một

đống tiền giấy nằm rải rác, toàn là tiền lẻ, thậm chí có cả tiền xu!

Tiêu Chính quay mặt đi chỗ khác, chột dạ sờ sờ lên mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.