Tiểu Ngư Nhi bị ba gọi vào thư phòng, quả nhiên đúng như dự cảm của cậu.
“Để con tạo cơ hội cho chị Viên và anh Thừa Chí ở riêng với nhau ạ? Được thì
được thôi” Đôi mắt Tiểu Ngư Nhi đảo liên tục.
Tiêu Chính cảm thấy da đầu tê rần, không nhịn được mà nói: “Muốn lợi ích gì thì
cứ nói, nhưng không được quá đáng đâu đấy”
“Con biết mà, quỹ đen của ba ít lắm,” Tiểu Ngư Nhi gật đầu, “Con sẽ không quá
đáng đâu”
“Thằng ranh con này!” Tiêu Chính mắng một câu, “Mấy lời này không cần nói
huỵch tẹt ra đâu, để lại chút thể diện cho ba con với chứ”
“Sợ gì chứ ạ, ở đây có người ngoài đâu, chỉ có hai cha con mình thôi, con sẽ
không cười nhạo ba đâu” Tiểu Ngư Nhi nói rất nghiêm túc, cậu thực sự không hề
cười nhạo ba mình, dù sao ba thích bị mẹ quản, bản thân ba cũng thấy hạnh phúc
trong đó, một đứa trẻ như cậu quản nhiều làm gì.
“Vậy thì con số này đi” Tiểu Ngư Nhi xòe năm ngón tay ra.
“Năm. năm mươi?” Tiêu Chính hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.
Quả nhiên, Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: “Là năm trăm tệ cơ ba ơi, năm mươi tệ giờ đến
thịt lợn cũng chẳng mua nổi mấy cân”
Tiểu Ngư Nhi nói vậy thôi chứ cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để ba mặc cả, vì
cậu đoán chắc lão ba nhà mình không đào đâu ra nhiều tiền thế.
Ai ngờ Tiêu Chính tuy xót tiền thật, nhưng lại nghiến răng một cái rồi đồng ý luôn.
“Ba, sao dạo này ba trở nên giàu có thế! Lại còn vượt mặt đa số người dân cả
nước, thực hiện mục tiêu khá giả sớm thế cơ ạ?!”
Tiêu Chính cười mắng: “Thằng ranh, nói năng với ba thế đấy à? Hơn nữa, năm
trăm tệ nhiều lắm sao? Mà dám coi thường ba con thế?”
Tiểu Ngư Nhi lẩm bẩm: “Lần trước có một trăm tệ mà trông ba như sắp mất mạng
đến nơi”
Tiêu Chính trừng mắt, giơ tay làm thế định đánh. Tiểu Ngư Nhi sợ tới mức ôm
đầu. Tiêu Chính thu lực, tức mình vỗ nhẹ một cái vào sau gáy cậu: “Đúng là
không biết lớn nhỏ!”
________________________________________
Tiểu Ngư Nhi ngậm miệng lại.
Tiêu Chính nói: “Ba bảo cho con biết, quỹ đen của ba nhiều lắm đấy nhé!”
Anh đã xem qua rồi, ống tiết kiệm mà vợ chuẩn bị cho anh đã đầy ắp, chắc cũng
phải hơn một ngàn tệ. Vợ anh đã nói rồi, chỉ cần anh tiêu đi một chút, cô sẽ lại lấp
đầy ống tiết kiệm đó ngay. Tiêu Chính cảm thấy hạnh phúc vô cùng, vợ anh cưng
chiều anh quá mà! Cái thằng ranh Tiểu Ngư Nhi này thì hiểu cái quái gì cơ chứ!
“Thôi được rồi, đi làm việc đi!” Tiêu Chính phẩy tay đuổi người.
Tiểu Ngư Nhi bảo: “Cũng không thể nói làm là làm ngay được, con còn phải chờ
cơ hội chứ”
“Thì chờ cơ hội!” Tiêu Chính dặn dò: “Nhưng cũng phải khẩn trương lên, đừng để
đến lúc người ta đi rồi mà con vẫn chưa làm xong. Đôi khi không có cơ hội thì
mình phải tự tạo ra cơ hội”
Tiểu Ngư Nhi ra dấu “OK” rồi đi ra ngoài. Không phải là tạo cơ hội thôi sao, không
làm khó được cậu đâu.
Xuống lầu, Tiểu Ngư Nhi thấy Hứa Thừa Chí và anh cả Tiêu Nãi đang nói chuyện,
chị Viên thì vừa từ trong bếp ra, tay đang cầm một viên thịt rán cho vào miệng.
Thấy Tiểu Ngư Nhi, Tư Tề còn hỏi: “Thịt rán đây, có ăn không?”
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu, đột nhiên thở dài một tiếng: “Con muốn chơi pháo”
Tư Tề nói: “Tối hãy chơi, chị thấy mẹ còn mua cả pháo hoa nữa, tối nay chúng ta
cùng đốt pháo hoa”
“Nhưng giờ con muốn chơi luôn cơ, chơi pháo thăng thiên” Tiểu Ngư Nhi nhìn Tư
Tề với vẻ khẩn cầu: “Chị ơi, chị đi cùng con ra ngoài mua pháo thăng thiên đi”
“Hôm nay là đêm Giao thừa, giờ này chắc nhiều cửa hàng đóng cửa rồi”
Tiểu Ngư Nhi cứ giương mắt nhìn Tư Tề, không nói lời nào, trông đáng thương vô
cùng, ai nhìn cũng thấy mủi lòng. Tư Tề đành thỏa hiệp: “Thôi được rồi, chúng ta
ra ngoài dạo một vòng xem có cửa hàng nào còn mở cửa không”
be-con-di-tim-chong/chuong-456-thuc-ra-truoc-day-chung-ta-da-tung-gap-
nhauhtml]
Tiểu Ngư Nhi lập tức vui vẻ hẳn lên, gọi một tiếng “anh Thừa Chí”: “Anh ra ngoài
dạo với tụi em luôn đi”
Hứa Thừa Chí đã bắt đầu quen thuộc với Tiểu Ngư Nhi, được mời nên cũng
không do dự nhiều mà đồng ý luôn.
Tiêu Nãi nhìn về phía bếp, Hạ Tòng Quân đang bận rộn bên trong cùng An Họa,
cũng chẳng rảnh mà để ý đến anh, thế là anh lên tiếng: “Vậy anh cũng dẫn Tử Hạ
ra ngoài đi dạo một chút”
Bé Tử Hạ vốn đang nằm lười trong lòng ba nghe thấy thế thì lập tức phấn chấn
hẳn lên, vỗ tay cười nói: “Đi chơi thôi, đi chơi thôi”
Tiểu Ngư Nhi nhìn anh cả với ánh mắt oán trách, không bỏ cuộc mà hỏi: “Anh
cũng đi nữa ạ? Đi chơi với trẻ con tụi em, anh không thấy chán sao?”
Tiêu Nãi dở khóc dở cười: “Trong nhóm này thì chỉ có em với Tử Hạ là trẻ con
thôi. Sao nào, em không muốn anh đi theo à?”
“Dạ không có” Tiểu Ngư Nhi ỉu xìu đáp, anh cả sao chẳng có chút tinh tế nào
thế nhỉ? EQ thấp thế này sao mà làm nhà ngoại giao được?
________________________________________
Rất nhanh sau đó, cả nhóm rầm rộ đi ra ngoài. Pháo thăng thiên mà Tiểu Ngư Nhi
muốn chỉ có cửa hàng bên ngoài mới bán, nên họ thong thả đi bộ ra cổng. Tiêu
Nãi bế Tử Hạ đi tiên phong, Tư Tề khoác vai Tiểu Ngư Nhi đi ở giữa, Hứa Thừa
Chí tụt lại phía sau một chút.
Tiểu Ngư Nhi suốt dọc đường cứ liến thoắng không ngừng, hai người kia chỉ biết
phụ họa theo. Một lát sau, Tiêu Nãi đi phía trước dừng lại, quay người nói với họ:
“Cửa hàng nhỏ bên kia đường đang mở cửa kìa, Tiểu Ngư Nhi, em qua đó với
anh xem có bán pháo không”
Tiểu Ngư Nhi đáp một tiếng “vâng” rồi chạy về phía Tiêu Nãi. Tiêu Nãi thấy Tư Tề
cũng định đi theo, liền bảo: “Tư Tề, em với Thừa Chí cứ đứng đây đợi đi, nếu cửa
hàng đó không có thì tụi anh còn phải đi tiếp về phía trước”
Tư Tề dừng bước: “Vậy cũng được ạ”
Tiểu Ngư Nhi nhìn anh cả chớp chớp mắt. Tiêu Nãi rảnh một tay xoa đầu cậu,
cười nói: “Chúng ta đi thôi”
Tiểu Ngư Nhi: “Anh cả, anh cố ý tạo cơ hội cho chị Viên và anh Thừa Chí ở riêng
với nhau đúng không?”
Tiêu Nãi chỉ cười không nói.
Tiểu Ngư Nhi: “Anh cả, em hiểu lầm anh rồi! Hóa ra anh tinh tế ghê cơ!”
Tiêu Nãi bật cười thành tiếng: “Cảm ơn em đã khen ngợi”
Tiểu Ngư Nhi: “Không có gì ạ! Đợi em lấy được tiền của ba, em chia cho anh một
nửa”
Tiêu Nãi hỏi chuyện là thế nào, Tiểu Ngư Nhi thành thật kể lại.
“Thế ba có nói trong trường hợp nào mới đưa tiền không? Có phải bắt buộc Tư Tề
và Thừa Chí phải thành đôi thì ba mới đưa tiền cho em không?”
“Ái chà, con không có giao kèo kỹ!” Tiểu Ngư Nhi lúc này mới giật mình nhận ra
sơ hở.
Tiêu Nãi cười bảo: “Không sao, lát nữa về cứ đòi tiền trước đi, nếu không em sẽ
không giúp việc này nữa. Trong chuyện này ba chỉ có mỗi mình em là lựa chọn
thôi, ba sẽ đưa tiền cho em mà”
“Anh cả, anh thông minh thật đấy, hèn chi anh làm được nhà ngoại giao”
Cùng với tiếng nịnh nọt của Tiểu Ngư Nhi, họ bước vào cửa hàng.
________________________________________
Bên kia đường, Tư Tề tựa lưng vào một cột điện, vô cùng buồn chán nhìn về phía
cửa tiệm nhỏ đối diện, lờ mờ thấy Tiểu Ngư Nhi đang đi tới đi lui tìm đồ bên trong.
Hứa Thừa Chí nuốt nước bọt, đắn đo mãi mới chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Đồng chí Tư Tề, thực ra trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi, em còn nhớ
anh không?”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”