“Hẹn nhau ra ngoại ô đốt pháo à?” An Họa nghe con gái nói xong, vẻ mặt lộ rõ sự
cạn lời, “Hẹn hò thì phải tìm tiết mục nào lãng mạn chút chứ, đốt pháo. còn
‘thẳng nam’ hơn cả bố con nữa”
“Đốt pháo vui mà mẹ” Tư Tề vội vàng đáp, sau đó nhận ra mẹ vừa dùng hai chữ
“hẹn hò”, cô liền giải thích ngay: “Không phải hẹn hò đâu, là mọi người cùng đi
chơi thôi”
“Mọi người? Gồm những ai?”
“Con, Tiểu Ngư Nhi. những người khác. không biết anh cả có đi không nữa”
Tư Tề nghĩ, với hình tượng của anh cả, chắc sẽ không làm mấy trò ấu trĩ này với
họ đâu.
“Chỉ có ba đứa thôi à?” An Họa trong lòng đã hiểu rõ, không truy hỏi thêm nữa.
Đến ngày mùng hai Tết, quả nhiên Tiểu Ngư Nhi vừa ngủ dậy đã hừ hừ hử hử
bảo mình không khỏe, còn cố tình ho khan hai tiếng đầy giả tạo.
Tư Tề vội sờ trán cậu bé: “Cũng may không phát sốt”
Tiểu Ngư Nhi yếu ớt nói: “Chị ơi, con không đi chơi cùng mọi người được rồi”
Tư Tề: “Không sao đâu, vậy chúng ta không đi nữa”
An Họa hỏi cô: “Con cũng không đi à?”
Tư Tề: “Tiểu Ngư Nhi bệnh rồi, con còn tâm trạng nào mà đi chơi một mình nữa
chứ”
Tiểu Ngư Nhi vội vàng nói: “Không sao đâu chị, chị cứ đi đi, anh Thừa Chí chắc
đang trên đường tới rồi, nếu chị không đi, anh ấy lại mất công chạy đến”
Tư Tề thấy cũng đúng, bắt đầu do dự.
Tiểu Ngư Nhi nháy mắt liên tục với mẹ.
An Họa bất đắc dĩ mỉm cười, nói với Tư Tề: “Con cứ đi đi, Tiểu Ngư Nhi chỉ hơi ho
thôi, lát nữa mẹ đưa nó lên trạm xá lấy ít thuốc là không sao đâu”
Dưới sự khuyên bảo của An Họa, Tư Tề mới hạ quyết tâm: “Dạ được ạ” Cô lại
áy náy nói với em trai: “Hôm khác đợi em khỏi hẳn, chị lại đưa em đi chơi nhé”
Tiểu Ngư Nhi mặt không đổi sắc, ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Tư Tề đi theo Hứa Thừa Chí rồi, An Họa mới bực mình búng nhẹ vào trán
Tiểu Ngư Nhi một cái: “Quỷ kế của con ngày càng nhiều đấy”
Tiểu Ngư Nhi hì hì cười: “Con đã hứa với bố rồi, phải làm cây cầu nối giữa chị
Tròn và anh Thừa Chí, phải góp sức cho đại sự cả đời của chị!”
Hazzz, vì cái nhà này, cậu bé thật sự là lo bạc cả tóc mà.
“Nhưng mẹ thấy giữa chị Tròn của con và Tiểu Hứa có vẻ là có triển vọng đấy” An
Họa nói.
“Con cũng thấy thế ạ” Tiểu Ngư Nhi ra vẻ người lớn gật đầu.
Hai mẹ con nhìn nhau rồi bật cười rạng rỡ.
Đến tối khi Tư Tề trở về, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, An Họa càng thêm tin
tưởng vào dự đoán của mình.
be-con-di-tim-chong/chuong-458-ai-hao-sap-ket-honhtml]
Tiêu Chính liếc Tư Tề một cái: “Hôm nay đi chơi điên cuồng ở đâu mà vui thế?”
Tư Tề thành thật kể lại: “. Hứa Thừa Chí người này cũng thú vị lắm ạ, lúc nhìn
thì thấy trưởng thành chững chạc, nói về lý luận quân sự thì đâu ra đấy, nhưng
anh ấy không hề cứng nhắc, lúc cần chơi cũng rất hoạt bát, ở cùng thấy khá thoải
mái”
“Tiểu Hứa à” Tiêu Chính đầy ẩn ý nói: “Bản báo cáo về cải cách hậu cần trước
đây con hỏi bố ai viết ấy nhỉ”
Tư Tề hỏi: “Chẳng lẽ là Hứa Thừa Chí?”
Tiêu Chính gật đầu: “Đúng thế”
Tư Tề ngẩn người một lúc, rồi nói: “Cũng không mấy bất ngờ”
Tiêu Chính khẽ cười một tiếng, rũ rũ tờ báo trong tay, miệng ngân nga một điệu
nhạc nhỏ.
Mùng năm Tết, gia đình ba người Đông Đông quay về Bắc Kinh. An Họa đã bảo
Tiêu Chính nói chuyện với con trai cả, để anh đưa Hạ Tòng Quân đi theo nhậm
chức, cuối cùng Đông Đông cũng đồng ý. Lúc cả nhà ba người rời đi, Hạ Tòng
Quân đặc biệt vui mừng, lén cảm ơn An Họa hết lời.
Tư Tề cũng sớm quay lại đơn vị.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, An Họa tình cờ gặp Chu Thiến Linh trong đại viện. Thấy
cô, Chu Thiến Linh hơi do dự, cuối cùng vẫn tiến lên nói: “Cái đó, thật ngại quá”
An Họa sững người: “Sao lại ngại ạ?”
Chu Thiến Linh ấp úng nói: “Ái Hào nhà tôi. ờ. sắp kết hôn rồi”
An Họa lại sững người thêm lần nữa, rồi nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Chúc
mừng chị nhé! Kết hôn là chuyện hỷ, sao lại thấy ngại chứ?”
“Ái Hào trước đây thích Tư Tề như vậy, giờ lại kết hôn với người khác. Hazzz,
trong lòng tôi cứ thấy không dễ chịu chút nào. Tôi cũng muốn Tư Tề làm con dâu
mình, nhưng hai đứa không có duyên, chuyện này trở thành điều tiếc nuối lớn
nhất trong lòng tôi”
Hiếm khi thấy Chu Thiến Linh nói một tràng dài như vậy, có thể thấy những lời
này đã dồn nén trong lòng chị ấy bấy lâu nay.
An Họa nắm lấy tay Chu Thiến Linh, thở dài: “Chị đừng bao giờ có ý nghĩ ngại
ngùng đó. Là con nhà tôi phụ lòng Ái Hào, thực ra ngay từ đầu tôi cũng mong
chúng thành đôi biết bao, nhưng chuyện tình cảm mà, thật sự khó nói lắm. Đúng
rồi, Tiểu Ngư Nhi nhà tôi có lần thấy Ái Hào đi dạo với một cô gái, đó có phải là
đối tượng kết hôn của cháu không?”
Chu Thiến Linh gật đầu: “Đó là do dì hai của cháu giới thiệu, tìm hiểu cũng được
một thời gian rồi, bố cháu cứ giục cháu cưới vợ trước đã”
“Chúc mừng chúc mừng, đến lúc đó nhất định tôi phải sang uống chén rượu
mừng mới được”
Chu Thiến Linh mỉm cười gật đầu: “Vâng, hoan nghênh chị”
Bước chân của An Họa khi về nhà rất nhẹ nhàng, cô rất mong Ái Hào sớm tìm
được hạnh phúc của riêng mình.
Sự thâm tình cố chấp tuy đáng cảm động, nhưng đứng ở góc độ cha mẹ mà xét,
cô thật sự không muốn thấy con cái mình sống quá khổ sở.
An Họa mong con mình hạnh phúc, cũng mong con cái nhà người khác được vui
vẻ, bình an.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”