Phùng Tiểu Thảo nhìn Lưu Hải Phong, trong đầu nghĩ về kiếp trước vào thời điểm
này, cô đang làm gì?
Ồ, vẫn còn ở dưới quê nhà họ Lưu hì hục làm thân trâu ngựa, hầu hạ cha mẹ
chồng, nuôi nấng đám cháu chắt cho nhà họ Lưu.
Thực ra năm xưa Phùng Tiểu Thảo căn bản không muốn đến nhà họ Lưu. Lưu Hải
Phong không có nhà, một không bái đường, hai không động phòng, cô tính là loại
con dâu gì của nhà họ Lưu chứ? Nhưng cha mẹ họ Lưu liên kết với anh chị ruột
của cô để dọa dẫm, nói rằng nếu không sang nhà họ Lưu, anh chị sẽ gả cô cho
một lão độc thân lười biếng đã ngoài bốn mươi, sợ quá nên cô lập tức đồng ý.
Sự thật của mọi chuyện, bao gồm cả việc Lưu Hải Phong chưa chết và đã có
một gia đình khác ở thành phố, mãi đến rất lâu sau này cô mới biết. Lúc đó cô đã
hơn bốn mươi tuổi, nuôi nấng đám cháu nhà họ Lưu nên người, thậm chí đã bắt
đầu bế con cho chúng nó rồi.
Chuyện là có người trong thôn đi làm thuê trên thành phố, vô tình nhìn thấy Lưu
Hải Phong, về kể lại với cô một câu, cô mới nảy sinh nghi ngờ.
Cha mẹ họ Lưu chỉ là những ông già bà lão nông thôn bình thường, không có bản
lĩnh kiếm tiền, tại sao những năm qua cuộc sống nhà họ Lưu lại thuộc hàng khá
giả nhất nhì trong thôn? Tại sao năm nào cha mẹ họ Lưu cũng phải đi tỉnh thăm
người thân một chuyến? Người thân nào mà đáng để hai thân già chạy đôn chạy
chạy đáo năm nào cũng không sót? Tại sao cha mẹ họ Lưu lại canh chừng cô kỹ
đến thế, ngay cả khi cô muốn ra huyện, mẹ của Lưu Hải Phong cũng phải đi
cùng.
Những câu hỏi “tại sao” này, trước đây Phùng Tiểu Thảo không phải chưa từng
nghĩ tới, nhưng cha mẹ họ Lưu đối xử với cô rất tốt, đồ ăn thức uống ngon ngọt
không bao giờ tiếc với cô, năm nào cũng may quần áo mới, đối đãi lúc nào cũng
nhẹ nhàng ôn tồn, không đánh không chửi. Từ nhỏ không có ai đối xử tốt với
mình, Phùng Tiểu Thảo liền nghĩ đó chính là “tốt”. Hơn nữa, tuy không có chồng
con, nhưng đám cháu đều coi cô như mẹ ruột, tương lai cũng có chỗ cậy trông.
Ngày tháng ở nhà họ Lưu, khi đó cô cảm thấy rất mãn nguyện, có một số vấn đề
cô cũng không suy nghĩ sâu xa.
Ai có thể ngờ rằng, cuộc sống tưởng chừng bình lặng hạnh phúc ấy lại là một lời
nói dối khổng lồ.
Sau khi nảy sinh nghi ngờ, Phùng Tiểu Thảo bắt đầu tìm kiếm bằng chứng trong
nhà, cô tin chắc là có. Sau đó, cô đập vỡ một chiếc tủ luôn khóa kín, phát hiện
bên trong đầy ắp những lá thư, đó là thư từ qua lại giữa cha mẹ họ Lưu và Lưu
Hải Phong suốt những năm qua.
Hồi nhỏ Phùng Tiểu Thảo không biết chữ, nhưng sau khi bắt đầu dạy đám cháu
làm bài tập, cô bắt đầu tự học, thường xuyên đến trường tiểu học của đội sản
xuất nghe lỏm. Cô vốn thông minh, trình độ tự học cũng tương đương với một học
sinh tốt nghiệp tiểu học, việc đọc viết cơ bản không thành vấn đề.
Những lá thư của Lưu Hải Phong, cô tự nhiên đọc hiểu hết.
Phùng Tiểu Thảo đọc hết cả tủ thư, từ đầu đến cuối, rồi thân hình cô không ngừng
run rẩy, giống như vừa được vớt lên từ hồ băng giữa tháng Chạp, lạnh lẽo đến
mức đau buốt cả vào tận xương tủy.
Cha mẹ chồng hiền từ, người chồng Lưu Hải Phong vốn đã mờ nhạt trong ký ức,
giờ đây đều biến thành những con quái vật nanh ác dữ tợn. Cô là con trâu già bị
họ dùng lời nói dối để quây nhốt lại, dâng hiến tất cả cho nhà họ Lưu, mà cái “tốt”
của họ đối với cô chẳng qua chỉ là mồi cỏ để nuôi dưỡng sức lao động của cô mà
thôi.
Nhìn lại bao năm lam lũ ở nhà họ Lưu, Phùng Tiểu Thảo bắt đầu hoài nghi bản
thân, có phải cô thực sự chỉ là một con trâu? Chứ không phải là một con người,
một con người bằng xương bằng thịt như cha mẹ họ Lưu, như Lưu Hải Phong,
như tất cả những người khác trong thôn?
Cô suýt chút nữa vì nghĩ không thông mà định nhảy sông. Tuy nhiên, đứng trước
dòng nước xiết, Phùng Tiểu Thảo chợt tỉnh ra. Không, cô biết nói, biết chữ, có
tình cảm, cô là người. Kẻ đáng chết là những kẻ xấu đã biến cô thành trâu.
Phùng Tiểu Thảo quay về, thẳng thắn với cha mẹ họ Lưu rằng cô đã biết Lưu Hải
Phong chưa chết, đồng thời tuyên bố Lưu Hải Phong phải đích thân về giải
quyết chuyện này, nếu không cô sẽ lên tỉnh tìm đến tận nhà anh ta để làm loạn, cô
vợ thành phố của anh ta chắc chắn không biết anh ta còn một “vợ chưa cưới”
đang thờ chồng ở quê.
Cha mẹ họ Lưu không còn cách nào khác, đành phải gọi Lưu Hải Phong về.
be-con-di-tim-chong/chuong-61-ong-troi-bu-dap-cho-co-trong-sinhhtml]
Người “đã chết” đột ngột trở về, Phùng Tiểu Thảo nhìn Lưu Hải Phong ăn mặc
bảnh bao, chỉ thấy người này thật xa lạ. Cô và Lưu Hải Phong đính hôn từ bé,
cũng coi như thanh mai trúc mã, hồi nhỏ anh ta thường cõng cô lên núi cắt cỏ
nhặt củi, cô vẫn luôn gọi anh ta là “anh”. Cô không hiểu tình yêu là gì, nhưng cô
có thể khẳng định, từ nhỏ cô đã thấy Lưu Hải Phong tốt hơn anh trai ruột, hay
mua kẹo cho cô ăn, mua hoa cho cô cài tóc.
Phùng Tiểu Thảo cười, bình thản đưa ra yêu cầu với Lưu Hải Phong: đưa tiền cho
cô, một khoản tiền lớn, cô có thể không truy cứu chuyện cũ. Lưu Hải Phong rõ
ràng thở phào nhẹ nhõm, trong túi xách anh ta mang theo có một xấp tiền lớn,
vốn định dùng tiền để dàn xếp với Phùng Tiểu Thảo.
Phùng Tiểu Thảo biết điều như vậy, rất tốt.
Số tiền đó là mười nghìn đồng. Vào thời đó, người giàu nhất thôn là những “hộ
mười nghìn đồng” nuôi lợn. Phùng Tiểu Thảo không lo ăn lo mặc, nhưng tiền
trong túi chưa bao giờ quá năm đồng, mười nghìn đối với cô là con số thiên văn.
Sau khi nhận tiền, cô rất vui vẻ, làm một bàn thức ăn thịnh soạn cho nhà họ Lưu.
Ăn xong, rửa bát xong, Phùng Tiểu Thảo đeo một bọc nhỏ đi ra khỏi cửa, từ đó
không bao giờ quay lại nữa.
Còn nhà họ Lưu, ngày hôm sau người ta mới phát hiện ra ba cái xác: cha mẹ họ
Lưu và Lưu Hải Phong đều chết vì ngộ độc thuốc trừ sâu.
Phùng Tiểu Thảo thay tên đổi họ, dùng mười nghìn đồng của Lưu Hải Phong làm
vốn liếng, bắt đầu kinh doanh, đi đây đi đó mở mang tầm mắt. Nhưng tám năm
sau, cô vẫn bị bắt và bị tuyên án tử hình. Phùng Tiểu Thảo chẳng buồn chút nào,
chết thì chết thôi, dù sao tám năm chạy trốn vừa qua cô đã sống đủ rực rỡ rồi.
Khoảnh khắc viên đạn xuyên qua đầu, Phùng Tiểu Thảo mỉm cười ngã xuống.
Thế nhưng cô không ngờ rằng, sau khi chết cô lại được trọng sinh. Trọng sinh
về năm hai mươi lăm tuổi. Ở tuổi này, tuy cô đã làm thân trâu ngựa cho nhà họ
Lưu suốt chín năm, nhưng vẫn còn trẻ trung. Có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi
sự vô liêm sỉ của nhà họ Lưu nên đã bù đắp những năm tháng thanh xuân cho cô.
Sau khi trọng sinh, Phùng Tiểu Thảo nhanh chóng quyết định: kiếp này cô phải
sống tốt cuộc đời của chính mình, sẽ không dùng mạng mình đổi mạng nhà họ
Lưu nữa, nhưng nhà họ Lưu cũng đừng hòng sống yên ổn!
Cô tìm đến đơn vị chính là để hủy hoại tiền đồ của Lưu Hải Phong. Kiếp trước
Lưu Hải Phong chuyển ngành khi đang là Trung đoàn trưởng chính thức, về địa
phương vài năm lại từ chức đi kinh doanh, lợi dụng các mối quan hệ cũ, trong làn
sóng mở cửa của lịch sử đã kiếm được bộn tiền, hôn nhân lại hạnh phúc, dường
như cái gì cũng thuận lợi. Kiếp này, hãy để hắn không thuận lợi ngay từ đầu đi!
“Lưu Hải Phong, tôi đến đây để tố cáo anh! Tố cáo anh tội lừa đảo hôn nhân, vi
phạm chế độ một vợ một chồng!”
“Lừa đảo hôn nhân, vi phạm cái gì cơ?” Triệu Tuyết Tĩnh từ trong nhà bước ra. Cô
ta nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phùng Tiểu Thảo quan sát Triệu Tuyết Tĩnh: “Cô là vợ thành phố của Lưu Hải
Phong à? Cô có biết anh ta đã lấy vợ ở quê không?”
“Cái gì?!” Triệu Tuyết Tĩnh trợn tròn mắt, đột ngột nhìn sang Lưu Hải Phong.
Lưu Hải Phong cũng không còn tâm trí đâu lo cho Phùng Tiểu Thảo, vội vàng kéo
Triệu Tuyết Tĩnh: “Em đừng nghe cô ta, cô ta là kẻ lừa đảo đến để tống tiền đấy!”
Phùng Tiểu Thảo hừ một tiếng, cũng không buồn đôi co với anh ta, quay sang hỏi
đám đông: “Chính ủy của các người ở đây là ai? Tôi muốn tìm ông ấy tố cáo!”
Đám thân nhân quân nhân nhao nhao: “Chính ủy Dư chuyển ngành đi rồi, chưa
bổ nhiệm chính ủy mới, giờ là Phó chính ủy Vương quản sự, cô có thể tìm ông
ấy”
Một người đàn ông mặc quân phục, gương mặt trắng trẻo tuấn tú tiến lại gần cô,
mỉm cười: “Đồng chí, tôi là Lý Hàn Tùng, Trưởng phòng Tác chiến Bộ tư lệnh, tôi
có thể dẫn cô đi tìm Phó chính ủy Vương”
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”