Sau khi Tiêu Chính đi làm, An Họa ở nhà bắt đầu thu dọn hành lý mang theo, cái
gì cần xếp thì xếp vào chỗ, giữa chừng chợt nhớ ra thiếu thứ gì, cô liền lấy bút
viết vào giấy để lát nữa mua một thể.
Đang bận rộn thì bên ngoài vang lên giọng phụ nữ dõng dạc: “Vợ Phó Sư trưởng
Tiêu có nhà không?”
An Họa vội vàng bước ra ngoài.
Một người phụ nữ mặc áo ngắn bằng vải thô màu xanh, dẫn theo một nhóm phụ
nữ khác đang đứng giữa sân.
Người phụ nữ mặc áo vải thô tự giới thiệu: “Nhà tôi là Tham mưu trưởng Thạch Vĩ
Quang, ở ngay đối diện nhà cô”
An Họa hỏi: “Vậy không biết nên xưng hô với chị dâu thế nào ạ?”
Người phụ nữ bấy giờ mới nhớ ra giới thiệu tên mình: “Ồ, tôi tên Chu Mai Hoa”
An Họa mỉm cười nói: “Chào chị dâu Chu ạ”
“Ơi ơi, chào cô, chào cô” Chu Mai Hoa vội vàng giục những người phụ nữ phía
sau cũng giới thiệu bản thân.
Khoảng cách giữa nông thôn và thành thị thời này rất lớn, cơ bản có thể phân biệt
qua cách ăn mặc. Như nhóm người do chị dâu Chu dẫn đầu này, đều mặc quần
áo truyền thống cúc cài bằng vải thô, tóc búi gọn sau gáy, rõ ràng là từ nông thôn
ra.
Các chị em có vẻ khá thẹn thùng, đùn đẩy nhau mãi mới cười hì hì báo tên tuổi và
nhà chồng, xong xuôi đều cười mỉm chiêm ngưỡng An Họa.
An Họa mời mọc: “Các chị vào nhà uống chén trà nhé”
Chu Mai Hoa vội xua tay: “Thôi thôi, chúng tôi chỉ qua thăm cô chút thôi, xem có
gì cần giúp đỡ không?”
An Họa nói: “Đa tạ các chị đã quan tâm, tạm thời em vẫn xoay xở được ạ”
Chu Mai Hoa nhìn chằm chằm vào tóc của An Họa, mắt sáng rực lên: “Trời đất ơi,
tóc cô sao lại kiểu này nhỉ?”
Hôm nay An Họa để kiểu tóc công chúa, chỉ lấy một phần tóc buộc ra sau, phần
lớn còn lại xõa tung, mềm mượt như những làn sóng đen.
Trên người cô mặc một chiếc váy Bulagi hoa nhí màu vàng, cả người toát lên vẻ
thanh tân lại quyến rũ.
Chu Mai Hoa tặc lưỡi mấy tiếng: “Đẹp, thật sự rất đẹp”
Một người khác phụ họa: “Lại còn tây nữa, khéo ăn diện quá! Phó Sư trưởng Tiêu
cục mịch thế mà sao cưới được cô tiểu thư thành phố này nhỉ? Thật có bản lĩnh!”
Dù các chị dâu này không có ác ý, nhưng từ “tây” hiện giờ không phải là từ tốt
lành gì. Trong sách từng nói, nguyên chủ cực kỳ yêu quý mái tóc xoăn của mình,
tốn bao công sức chăm sóc bảo dưỡng, tiếc là một khi biến động ập đến, bị người
ta túm lấy cạo sạch, còn cạo thành kiểu đầu âm dương.
An Họa rùng mình một cái, lập tức quyết định phải đi cắt tóc ngắn.
“Các chị nghe em nói này, em chẳng phải tiểu thư thành phố gì đâu. Trước khi
đến tùy quân em cũng có công việc, tự làm tự ăn bằng lương của mình, cũng
thuộc diện. phụ nữ lao động đấy ạ!” An Họa cười híp mắt, lại bắt đầu xây dựng
hình tượng với bên ngoài.
Có người không tin: “Cô trắng trẻo mềm mại thế này, sao giống phụ nữ lao động
được”
An Họa nghiêm túc nói: “Dùng tay chân lao động là lao động, dùng trí óc lao động
cũng là lao động mà chị. Chỉ cần đang làm việc thì đều là lao động cả, mà đã là
lao động thì không phân biệt cao thấp sang hèn”
Các bà nội trợ bị quay cho chóng mặt, tai đầy rẫy hai chữ “lao động”, cuối cùng
trong đầu chỉ còn lại một ấn tượng — Vợ của Phó Sư trưởng Tiêu là phụ nữ lao
động!
An Họa lại nói: “Có điều, em thì lao động trí óc còn được, chứ lao động chân tay
thì không thạo lắm. Em thấy sân vườn nhà các chị đều trồng rau củ quả, sau này
em còn phải thỉnh giáo các chị về kiến thức phương diện này đấy ạ”
Trồng ít rau cỏ mà cũng thành “kiến thức”? Các chị em đều bị lời của An Họa làm
cho vui vẻ. Đàn ông nhà họ thường xuyên bảo họ chẳng biết cái gì, thật nên để
mấy ông đó tới nghe xem, cô vợ sinh viên đại học nhà Phó Sư trưởng Tiêu còn
phải thỉnh giáo họ đây này, sao lại là không biết gì chứ? Hừ!
be-con-di-tim-chong/chuong-7-buoc-dau-xay-dung-hinh-tuong-chinh-dienhtml]
Mọi người nhao nhao vỗ ngực bảo:
“Cô có gì không biết cứ việc tới hỏi chúng tôi!”
“Dù giờ cô có trồng thì cũng không ăn ngay được đâu, dưa chuột nhà tôi năm nay
kết trái nhiều lắm, cô cứ qua hái lúc nào cũng được!”
“Nhà tôi trồng cà chua với xà lách, mai tôi mang qua cho cô một ít!”
“Nhà tôi nhiều hành lắm, sau này cô đừng mua hành nữa, cần cứ qua nhà tôi mà
nhổ, dù sao hai nhà đối diện nhau, tiện lắm”
An Họa cảm động trước sự nhiệt tình của mọi người, một lần nữa mời họ vào nhà
ngồi.
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
Chu Mai Hoa nói: “Không ngồi đâu, không ngồi đâu, biết cô mới đến cần dọn dẹp
nhiều, chúng tôi về trước đây, Tiểu An cô cứ bận đi nhé”
Nói đoạn, Chu Mai Hoa rủ mọi người rời đi.
Họ rủ nhau tới xem An Họa đơn thuần là vì nghe đồn vợ Phó Sư trưởng Tiêu xinh
đẹp nên tò mò.
Kết quả xem xong, thấy không chỉ người đẹp mà tính tình cũng không chê vào
đâu được.
“Người tốt thật đấy, hòa nhã hơn vợ Sư trưởng Trần nhiều, cũng không đáng sợ
như Chủ nhiệm Cát”
“Tiếc là gả cho Phó Sư trưởng Tiêu. Ơ này các bà, liệu Phó Sư trưởng Tiêu có
đánh vợ không? Cái thân hình mảnh khảnh kia chịu nổi một đấm không nhỉ?”
“Cái này khó nói lắm! Sau này chúng ta chú ý nhà cô ấy một chút, có động tĩnh gì
là chạy qua ngay, tôi không tin Phó Sư trưởng Tiêu dám đánh người trước mặt
hàng xóm láng giềng!” Câu này là Chu Mai Hoa nói.
“Vẫn là Mai Hoa đầu óc nhanh nhạy!”
An Họa ở cách một bức tường nghe thấy thì dở khóc dở cười.
Về vấn đề mà Chu Mai Hoa và những người khác thảo luận, cô chẳng lo lắng chút
nào. Tiêu Chính chỉ là trông vạm vỡ quá thôi, theo trực giác, anh không phải hạng
người bạo lực gia đình.
Tuy nhiên, dù sao thì hình tượng chính diện của cô cũng bước đầu được xây
dựng rồi.
Thực ra nói đi cũng phải nói lại, nhờ An Bá Hoài sớm bán đi nhà máy và công ty,
trong hộ khẩu của nhà họ An, thành phần là trí thức.
Nhưng cũng không thể chủ quan, An Họa thầm nhắc nhở mình, ở nhà kiêu kỳ xa
hoa thế nào cũng được, chứ đối ngoại tuyệt đối không được thể hiện ra!
Tiễn Chu Mai Hoa và mọi người đi, An Họa vừa định vào nhà thì thấy cạnh tường
rào lộ ra một cái đầu.
Hù cô giật mình!
Đó là khuôn mặt của một cô gái trẻ, thấy bị phát hiện thì hốt hoảng rụt lại.
Rõ ràng là đang nhìn trộm.
Bên đó là nhà của Dư Bảo Sơn và Cát Hồng Anh, con cái nhà họ hình như đều
còn nhỏ, vậy cô gái trẻ kia chắc hẳn là em gái của Cát Hồng Anh, người sáng nay
định tặng cháo kê cho Tiêu Chính.
An Họa nhíu mày, nếu tò mò về cô thì cứ đàng hoàng như Chu Mai Hoa mà tới
xem, đằng này lại nấp ở góc tường rình rập, khiến người ta thấy thật khó chịu.