An Trạch nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của An Bá Hòe và Tiêu Chính, cũng
định tham gia phát biểu ý kiến của mình.
An Họa dứt khoát chuyển chủ đề: “Bố, giờ ở trường bố còn đứng lớp không?”
“Con hỏi chuyện này làm gì? Bố không đứng lớp từ lâu rồi, giờ chỉ làm công tác
nghiên cứu văn sử ở viện nghiên cứu thôi, cũng không cần ngồi văn phòng, phần
lớn thời gian là ở nhà”
Khâu Thục Thận nói: “Bố con cứ muốn chạy ra ngoài suốt, mấy người bạn cũ của
ông ấy ở Thủ đô, ở Hải Thị đều viết thư bảo ông ấy đến chơi. Nhưng hai tháng
trước, một người bạn già của ông ấy ở Thủ đô đã tự sát. Ôi dào, lẽ ra ngày Tết
không nên nói chuyện này”
An Họa truy hỏi: “Tại sao lại tự sát? Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
Khâu Thục Thận nhìn sang An Bá Hòe.
An Bá Hòe thở dài một tiếng: “Trường của ông ấy đang triển khai phong trào ‘Tứ
thanh’ mà. Ông ấy không chịu nổi nên đã tự sát”
Tứ thanh: thanh tra chính trị, thanh tra kinh tế, thanh tra tổ chức, thanh tra tư
tưởng. Đây là cuộc vận động nhỏ trước thềm Đại vận động, chỉ diễn ra ở một số ít
thành phố và khu vực nông thôn, phạm vi còn khá hẹp.
Trong lòng An Họa giật mình kinh hãi, không ngờ lúc này quanh An Bá Hòe đã có
người gặp họa rồi.
An Trạch cũng trở nên căng thẳng: “Bố, trường của bố sẽ không làm cuộc vận
động này chứ?”
An Bá Hòe lắc đầu: “Tỉnh ta hiện tại chưa có mầm mống này, yên tâm đi”
“Không thể yên tâm được!” Thần sắc An Họa nghiêm túc, “Bố, có lời con nói thẳng
luôn, từ cuộc trò chuyện lúc nãy của bố với Tiêu Chính, con thấy tư tưởng của bố
rất nguy hiểm, nhất định phải giữ kín miệng, không được phát ngôn bừa bãi”
Dù sao cũng là bậc làm cha, An Bá Hòe dù cởi mở đến mấy, bị con gái quản giáo
như vậy cũng có chút không vui: “Con cứ lo tốt cuộc sống của mình đi là được,
đừng quản bố”
An Trạch hòa giải: “Bố, em gái cũng là vì lo cho bố thôi”
Vẻ mặt An Bá Hòe dịu đi đôi chút: “Bố biết nó tốt với bố, nhưng nó cũng hơi bị
‘thần hồn nát thần tính’ quá rồi. Bố là người có công lao, năm năm mươi mốt từng
quyên góp máy bay, năm năm mươi ba quyên góp một lô văn vật quý giá, còn
từng lên báo được biểu dương đấy thôi. Không thể làm gì bố được đâu!”
An Họa không cho là vậy, những công lao này, trong một xã hội mất đi lý tính sẽ
chẳng có tác dụng gì.
Trong đầu cô chợt nảy ra một cách. Cô ở tận Vân Huyện, không thể lúc nào cũng
canh chừng An Bá Hòe được, thay vì lo ngay ngáy, chi bằng tìm cách đưa ông rời
khỏi tỉnh thành, chuyển đến ngay dưới mí mắt mình mà sống? Rời xa tỉnh thành,
rời xa vòng bạn bè quen thuộc, còn có thể tránh được việc bị kẻ xấu ngầm đâm
chọc!
Làn sóng thời đại không tránh được, nhưng có thể lánh vào sát mép sóng mà.
Hơn nữa ở Vân Huyện còn có Tiêu Chính, ngộ nhỡ có loạn lạc thật, anh ít nhất
cũng có thể kịp thời ra mặt ứng cứu, không giống như ở tỉnh thành nhỡ xảy ra
chuyện gì, đợi tin truyền đến Vân Huyện thì có khi chẳng kịp nghĩ kế nữa rồi.
An Họa càng nghĩ càng thấy phương án này khả thi. Chỉ là, làm sao thuyết phục
được An Bá Hòe mới là vấn đề.
“Bố, thế chúng ta không nói chuyện này nữa” An Họa bóc một quả quýt, đút vào
miệng An Bá Hòe, nũng nịu: “Là con gái không hiểu chuyện, bố của con thông
minh nhanh nhẹn thế này, đâu cần đến lượt một đứa con nít dạy bố cách làm việc
chứ”
An Bá Hòe không chịu nổi con gái làm nũng, đôi mắt tức khắc híp lại cười, chỉ là
biểu cảm vẫn còn chút kiêu kỳ: “Hừm~”
Khâu Thục Thận và An Trạch đã quá quen với cảnh này, còn Tiêu Chính thì có
chút ghen tị. Hóa ra nói lời ngon tiếng ngọt là bản lĩnh của cô, cứ tưởng cô chỉ
dùng để xoay anh thôi chứ. Với lại, cô còn chưa đút quýt cho anh ăn bao giờ.
An Họa lại nói thêm một tràng lời hay ý đẹp, cuối cùng thở dài: “Haizz, ăn Tết
xong là chúng con phải đi rồi, thật chẳng nỡ rời xa bố mẹ”
be-con-di-tim-chong/chuong-75-loi-ngon-tieng-ngot-la-ban-linh-cua-cohtml]
Khâu Thục Thận lập tức nói: “Thế thì con ở lại thêm vài ngày, con rể nếu công
việc bận thì cứ để nó về trước”
Tiêu Chính: “” Không muốn, một chút cũng không muốn về một mình, phải dắt
cả vợ con theo cùng!
May mà An Họa lắc đầu: “Con cũng phải đi làm mà” Cô ôm lấy cánh tay An Bá
Hòe lắc qua lắc lại: “Thật không nỡ xa bố”
Nửa trái tim An Bá Hòe như tan chảy, ôn tồn nói: “Không sao, đợi đến xuân ấm,
bố sang Vân Huyện thăm con”
Đôi mắt An Họa sáng long lanh: “Hay là thế này đi bố, bố với mẹ sang Vân Huyện
ở một thời gian dài đi, con thuê cho hai người một cái sân nhỏ”
An Bá Hòe và Khâu Thục Thận nhìn nhau, còn phải thuê nhà? Đây là định bắt họ
ở bao lâu đây?
“Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi”
An Họa tiếp tục: “Vân Huyện là một cổ thành cả nghìn năm rồi, rất nhiều nhà dân
có lịch sử hai ba trăm năm ấy chứ, còn có tháp từ đời Đường, bia đá từ đời Liêu,
con đường lát đá xanh trong thành nói không chừng còn có vô số dấu chân của
cổ nhân. Những nơi như thế bố không thích sao?”
An Bá Hòe từng đến Vân Huyện, nhưng chỉ là đi ngang qua vội vã, lúc đó đúng là
từng nảy ra ý định sau này sẽ quay lại. Ông có chút xao động: “Nhưng thuê nhà
thì không cần đâu, quá rắc rối, chẳng lẽ con rể không hoan nghênh bố đến nhà ở
vài ngày sao?”
Tiêu Chính vội vàng bày tỏ: “Hoan nghênh ạ, tuyệt đối hoan nghênh!”
Nhưng cái An Họa nghĩ không phải là ở vài ngày, mà là ở rất nhiều năm. Như
vậy thì vẫn là thuê nhà tốt hơn, tránh để người ngoài nói ra nói vào, bố mẹ An
cũng tự nhiên hơn. Có điều hôm nay thuyết phục được đến mức này đã là tốt lắm
rồi, những thứ còn lại cứ từ từ tính sau.
Còn về đống đồ cổ trong nhà, cũng phải nghĩ cách cho vào không gian của cô
nữa. Cái cớ này còn khó tìm hơn.
Tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, năm 1965 chính thức bắt đầu. An Họa sau khi
xuyên không đã rèn được thói quen ngủ sớm dậy sớm, lúc này đã buồn ngủ díp
mắt, vừa qua giao thừa là cô không đợi nổi nữa mà đi ngủ ngay. Tiêu Chính bế
Đông Đông đã ngủ say đi theo sau cô.
Khâu Thục Thận cầm ba cái bao lì xì đi tới, lần lượt đưa cho An Họa, Tiêu Chính,
còn nhét một cái dưới gối của Đông Đông.
Tiêu Chính sững sờ: “Cái này. con cũng có tiền mừng tuổi ạ?”
Khâu Thục Thận cười bảo: “Trong mắt mẹ, con và Họa Họa đều là trẻ con mà,
đương nhiên phải có tiền mừng tuổi rồi, mong tà ma tránh xa các con, để các con
bình an đi qua năm tới”
Tiêu Chính ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi An Họa kéo kéo tay áo anh mới hoàn
hồn.
“Nhận được tiền mừng tuổi mà vui đến ngốc luôn à?” An Họa trêu anh.
Tiêu Chính chậm rãi lắc đầu, trong lòng là cảm giác không diễn tả được bằng lời.
Sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên có người phát tiền mừng tuổi cho anh.
Tiêu Chính ôm An Họa nằm xuống, chợt nói: “Em thật tốt, nhà em cũng thật tốt”
An Họa mắt đã nhắm nghiền, mơ màng ừ một tiếng rồi chìm vào giấc mộng. Tiêu
Chính khẽ cười, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Sáng sớm hôm sau, họ bị đánh thức bởi một trận cãi vã.
“Nhà họ Ngô chúng tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh? Đến mức bây giờ Tết nhất
anh cũng không thèm cùng tôi về nhà ngoại!”