Lâm Thanh Bình còn tìm cách mượn được một cái bàn là, là phẳng phiu tất cả số
quần áo này, chuẩn bị mang đi bán.
Bàn là thời điểm này, đơn giản vô cùng, chính là làm bằng tôn, bên trong cho than
nóng vào, rồi thêm nước, như vậy sẽ tạo ra hơi nóng để là.
Mà ngay lúc này, số quần áo còn lại cũng đã tới huyện.
Đỗ Căn có nhiều mối quan hệ, trong huyện có một người quen. Anh ta để lại địa
chỉ của người quen này cho Phó trưởng phòng, Phó trưởng phòng liên hệ được
với một chiếc xe tải đi cùng đường, gửi kèm số quần áo tới chỗ người quen này.
Người quen nhắn tin lại, bảo họ tới lấy hàng.
Lâm Thanh Bình không khỏi cảm thán, đã quen với sự nhanh chóng và tiện lợi
của thời đại điện thoại di động, bây giờ thực sự là quá bất tiện.
Ví dụ như bây giờ họ mang một trăm bộ quần áo này ra ngoài bán, vẫn còn phải
nghĩ tới vấn đề vận chuyển.
Nhưng chỉ có một trăm bộ, thế nào mà họ kéo số quần áo này về, thì cứ thế mà
làm để mang chúng đi ra ngoài thôi!
Cũng chính vào lúc này, mọi người mới biết, mục tiêu của Lâm Thanh Bình rốt
cuộc không phải là huyện, mà là đi tỉnh thành để bán!
Cố Hữu Liên cả đời này số lần lên huyện đếm trên đầu ngón tay, đi tỉnh thành đơn
giản là chuyện cô không dám nghĩ tới!
Đây thật là một chuyện mạo hiểm, liều lĩnh biết bao!
Nhưng ngăn cản đã không còn khả năng nào nữa, Cố Hữu Liên đành phải cùng
mọi người vừa lo lắng hồi hộp vừa hướng về tỉnh thành mà đi. Bên cạnh sự lo
lắng hồi hộp, trong lòng không hiểu sao lại có một chút phấn khích và mong đợi,
sắp được đi tỉnh thành rồi!
Cùng đi còn có Chí Viễn.
Lâm Thanh Bình dẫn cậu bé theo, để cậu mở mang kiến thức, nhưng sau này, họ
mới biết mang theo Chí Viễn là một quyết định đúng đắn biết nhường nào!
Tạm không nói một đoàn người vất vả thế nào để mang theo một trăm bộ quần áo
này chuyển đổi vài chuyến xe mới tới được tỉnh thành, lúc họ tới nơi là sáng sớm,
Lâm Thanh Bình trước tiên tìm một chỗ để mọi người chỉnh đốn lại bản thân, ít
nhất cũng phải rửa ráy sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, rồi sau đó thẳng tiến đến cửa
hàng bách hóa tại tỉnh thành.
Để tiến thôi, quảng cáo quần áo của họ.
Nhưng vừa ra quân đã thất bại.
Lâm Thanh Bình dẫn Đỗ Căn và chị cả mang theo mấy bộ quần áo mẫu tới quầy
hàng, nhân viên bán hàng chỉ liếc nhìn họ một cái, sau đó không thèm để ý tới
nữa.
Đỗ Căn không cam tâm, ra sức quảng cáo, “Mấy bộ quần áo của chúng tôi kiểu
dáng mới lạ, đều là hàng ở địa phương không có, giá cả cũng rẻ, các bạn cứ xem
thử đi?”
Lâm Thanh Bình cũng nói, “Làm ơn dẫn giới thiệu chúng tôi với chủ nhiệm của
các bạn được không? Chúng tôi chỉ gặp mặt một lần rồi đi ngay”
Nhân viên bán hàng chỉ trợn trắng mắt.
“Thật mà, chúng tôi có giấy giới thiệu” Lâm Thanh Bình lấy giấy giới thiệu mà
ông trưởng thôn đã viết ra.
Nhân viên bán hàng trở nên bất mãn, bắt đầu đuổi người, “Đều là hạng người gì
vậy! Mấy người nhà quê mùa, đi đi đi, không đi nữa tôi gọi người tới đuổi đấy!”
“Anh là người thế nào vậy hả?” Cố Hữu Liên chống nạnh, định xông tới mắng
chửi.
Lâm Thanh Bình ngăn cô lại, “Thôi đi, chúng ta đổi chỗ khác”
Thế nhưng, họ liên tục đổi mấy cửa hàng, kết cục đều là bị người ta đuổi ra.
Tới cửa hàng cuối cùng, Cố Hữu Liên đã tức giận tới mức không chịu vào nữa, và
cũng không còn hi vọng, cùng Chí Viễn trông chừng đống quần áo ở cửa, vừa lo
lắng vừa lo sợ, mắt đỏ hoe, suýt nữa đã khóc.
Lâm Thanh Bình an ủi cô vài câu, tự mình dẫn Đỗ Căn và Thanh Vân đi vào, thế
nhưng, vừa mới đi vài bước, đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở cửa.
Cô vội vàng quay lại xem, một người đàn ông đang chỉ tay vào mặt Cố Hữu Liên
mắng chửi, Cố Hữu Liên ở đó hoảng sợ khóc òa, Chí Viễn đứng trước mặt Cố
Hữu Liên, ra vẻ bảo vệ cô, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, trên mặt cũng đầy
hoảng hốt.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Có gì nói chuyện tử tế” Lâm Thanh Bình lập tức đứng ra
che chở cho Cố Hữu Liên và đứa trẻ.
mat/chuong-20-nguoi-lang-que-thi-sao-naohtml]
Cố Hữu Liên thấy cô, dường như tìm được chỗ dựa, vừa khóc vừa nói, “Em có
làm gì đâu, em chỉ sờ vào cái áo kia thôi, anh ta đã bảo em làm bẩn rồi. Bắt em
đền”
Lâm Thanh Bình nhìn vào chiếc áo mà Cố Hữu Liên chỉ, màu xám, hoàn toàn
không có dấu vết bẩn hay rách nào, không khỏi cũng nổi giận, “Tôi chưa nghe nói
quần áo trong cửa hàng lại không được sờ, sờ một cái đã phải đền là đạo lý gì?”
Xung quanh người đàn ông kia dần dần cũng tụ tập thêm những nhân viên khác
trong cửa hàng, đám đông khán giả xem nhiệt tình cũng vây lại ngày càng đông.
Người đàn ông kia ra vẻ khinh thường nhìn cô, “Không phải là không cho sờ, mà
là có người không đủ tư cách sờ, không cho các người sờ là vì các người tốt, nhỡ
đâu sờ bẩn rồi các người không đền nổi, biết không?”
“Vậy à? Cái áo này đắt lắm sao?” Lâm Thanh Bình hỏi.
“Đúng! Rất đắt! Không phải thứ các người mua nổi đâu!” Người đàn ông càng đắc
ý.
“Mau đi mau đi, nhìn bùn đất dính dưới chân các người kìa, đừng có làm bẩn nền
nhà của chúng tôi!” Một nhân viên khác hùa theo, tỏ vẻ chán ghét định tới kéo bao
tải đựng quần áo của họ.
“Đều là thứ rác rưởi gì vậy! Đừng để trước cửa hàng chúng tôi!”
Người này người kia đều định ném đồ đạc của họ đi.
“Khoan đã!” Lâm Thanh Bình quát lớn, “Các người tự nhìn xem, khẩu hiệu dán ở
cửa hàng các người, Phục vụ Nhân dân, thế nào? Chúng tôi từ nông thôn tới thì
không phải là Nhân dân nữa sao?”
“Mày”
Hai nhân viên kia đều bị câu này chặn đến mức không nói được lời nào.
Trong đám đông xung quanh cũng có người nói hai người họ không đúng, không
nên đối xử coi thường người khác như vậy.
Lâm Thanh Bình nhìn vào chiếc áo kia, “Chiếc áo này, hôm nay tôi nhất định phải
mua!”
Người đàn ông kia hừ lạnh, “Chỗ chúng tôi đây có thể là cửa hàng cao cấp nhất
toàn tỉnh, chiếc áo này bao nhiêu tiền cô có biết không?” Người đàn ông giơ ba
ngón tay, “Ba mươi đồng!”
Quần áo ba mươi đồng, đúng là đắt đỉnh cao rồi!
Cố Hữu Liên ngay cả nỗi oan ức mình phải chịu cũng quên mất, chỉ sợ em dâu
nhất thời bốc đồng thật sự mua nó.
Kết quả, sợ gì thì gặp nấy, Lâm Thanh Bình thực sự rút ra ba tờ tiền, đưa vào tay
Chí Viễn, nói với nhân viên, “Nhìn thấy chưa? Đừng có chó thường người thấp,
tôi muốn thử!”
Cố Hữu Liên thực sự sốt ruột, ngay cả Đỗ Căn cũng sốt ruột, hoàn toàn không
cần thiết phải tiêu tiền vì nóng giận như vậy!
Nhưng Lâm Thanh Bình vốn là người không nghe khuyên, cầm lấy chiếc áo liền đi
vào thử.
Không những thử, còn soi gương nhìn tới nhìn lui, bảo là rộng hơn một chút,
muốn cỡ nhỏ hơn một số. Nhân viên nam nhẫn nại lấy cho cô chiếc nhỏ hơn, cô
lại bảo là quá nhỏ, vẫn muốn chiếc lớn kia, rồi lại nói màu không hợp với cô, thử
khắp tất cả các màu trong cửa hàng.
Sự nhẫn nại của nhân viên nam đã đạt đến giới hạn, nhưng có câu chất vấn
“Người làng quê chúng tôi không tính là nhân dân” của Lâm Thanh Bình trước đó,
lại thêm nhiều người vây xem, sợ gây ra phẫn nộ trong đám đông, nên anh ta cố
nhịn không bộc phát.
Cho tới cuối cùng, Lâm Thanh Bình mặc lại chiếc áo màu xám đầu tiên, nhìn
gương cảm thán, “Quả nhiên là đẹp thật!”
“Đúng vậy, quần áo của chúng tôi, không phải tôi nói khoác, là hàng tốt nhất toàn
quốc, nhãn hiệu từ Hải Thị” Nhân viên nam đắc ý vô cùng.
Lâm Thanh Bình cười cởi chiếc áo ra, trả lại cho anh ta, “Phải, thực sự khá đẹp,
cũng khá đắt, vì vậy, làm phiền anh rồi, tôi vẫn không mua nữa”
“Mày” Mặt nhân viên nam tức giận thành màu gan lợn.
Vân Vũ
“Tôi chính là cố ý chơi xỏ anh đấy!” Lâm Thanh Bình ra vẻ kiêu ngạo “Anh làm gì
được tôi”, dẫn mấy người như em gái, vác số quần áo của mình, ngẩng cao đầu
bước đi khỏi cửa hàng.
Đám đông xung quanh chỉ xem như một trò hài, cười ha hả nhường đường cho
họ, có vài ông lão thích quản chuyện, còn chỉ vào nhân viên nam nói, “Không thể
coi thường người khác được, bị dạy cho một bài học rồi chứ? Câu nói xưa có câu,
người tới đều là khách!”