Lâm Thanh Bình nghe xong, lập tức giật ngay bức điện tín từ trong tay Lưu Phân.
Nội dung điện tín rất đơn giản, đại ý nói việc thăm nhà chồng đã được phê duyệt,
yêu cầu cô nửa tháng sau phải đến đơn vị.
Cùng thời điểm với bức điện tín còn có một bức thư gửi cho Lưu Phân và Cố Đại
Phú.
Lưu Phân và Cố Đại Phú không biết chữ mấy, nên phải nhờ Lâm Thanh Bình đọc
hộ. Lâm Thanh Bình đoán trong thư có nhắc đến nội dung liên quan đến Thanh
Vân, nên đợi đến lúc mọi người đều nghỉ ngơi rồi mới đi tìm Lưu Phân và Cố Đại
Phú, đọc nội dung trong thư cho họ nghe.
Chuyện này, thực sự không đúng quy củ lắm, nhưng nhà họ Cố vốn do Cố Quân
Thành quyết định tất cả, giờ con trai đã nói vậy rồi, dù Lưu Phân có không muốn
đồng ý cách mấy cũng đành chịu.
Hơn nữa, Lưu Phân có một điểm tốt, đó là đã không đồng ý thì thôi, một khi đã
đồng ý rồi thì sẽ không đối xử bạc với người ta.
Điểm này Lâm Thanh Bình vẫn yên tâm, kiếp trước cô ta làm càn làm bậy đến
thế, Lưu Phân vẫn không hề khắt khe với cô.
Mười ngày tiếp theo, cả nhà cùng nhau dốc sức dốc lực xử lý đống hàng tồn, cuối
cùng cũng hoàn thành việc sửa hết đống quần áo trước thời hạn ấn định. Kiểm kê
lại, quả nhiên không còn đủ 300 bộ nữa, chỉ còn 280 bộ.
Lâm Thanh Bình vẫn thuê chiếc xe ngựa đó, chở hết số quần áo đến ga tàu vào
đúng thời gian hẹn.
Không ngờ, Hướng Hồng Anh đích thân dẫn người đến nhận hàng.
Sau khi xem xét kiểu dáng, điểm lại số lượng, Hướng Hồng Anh cũng không nói
tốt hay không, đưa tiền theo đúng số lượng, lần hợp tác này coi như kết thúc.
Lâm Thanh Bình lại ôm một túi tiền đầy trở về thôn Cố Gia.
Nhìn nơi vốn chất đầy quần áo giờ trống trơn, mọi người trong nhà đều có một
cảm giác khó tả, vui mừng, phấn khích, khó tin, trăm mối ngổn ngang.
Tiếp theo là hoạt động truyền thống sau mỗi lần thanh lý hết hàng – điểm tiền.
Lâm Thanh Bình gom toàn bộ số tiền của hai lần trước lại đếm một lượt, phát hiện
tổng cộng là hơn 4900 đồng, còn thiếu một chút mới được 5000 đồng.
“Trời ạ!” Cố Hữu Liên cả đời này chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, điều kiện nhà
họ Cố vốn đã thuộc hàng khá giả trong thôn rồi.
Nhưng cô lại thấy tiếc, “Nếu chúng ta tự mình bán thì chẳng phải kiếm được nhiều
hơn sao? Lãng phí mất 3 đồng cho người ta, phải bảy tám trăm đồng đấy!”
Lâm Thanh Bình lại cười, “Nhường đi bảy tám trăm đó, sẽ mang về cho chúng ta
nhiều hơn thế”
Cố Hữu Liên không hiểu ý cô, chỉ nghĩ Lâm Thanh Bình còn định tiếp tục làm
quần áo.
Lâm Thanh Bình bắt đầu chia tiền cho mọi người.
Lấy ra 1000 đồng đưa cho Cố Hữu Liên và Đỗ Căn.
Khiến Cố Hữu Liên và Đỗ Căn đều giật bắn người, “Đưa cho bọn tôi làm gì?”
Cả hai đồng thanh.
“Các người vất vả rồi mà!” Lâm Thanh Bình nói.
Hơn hai mươi ngày nay, cô nhìn thấy rõ ràng cả nhà họ Cố đã cùng cô làm việc
xoay vòng như thế nào.
“Vậy. vậy chẳng phải là nên sao? Tôi làm sao có thể nhận tiền chứ!” Cố Hữu
Liên và Đỗ Căn thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện chia tiền từ Lâm Thanh Bình,
họ chỉ nghĩ đơn giản là giúp đỡ. Trong suy nghĩ của họ, anh em trong nhà giúp đỡ
nhau là chuyện rất bình thường, những lúc bận mùa vụ chẳng phải cũng là anh
giúp tôi, tôi giúp anh sao? Đặc biệt là Lâm Thanh Bình lần này gánh chịu rủi ro lớn
như vậy, gián tiếp cũng là do hai người họ gây ra, trong lòng họ vô cùng hối hận,
dù thế nào cũng phải giúp Lâm Thanh Bình vượt qua khó khăn này.
Lâm Thanh Bình lại mỉm cười, lại lấy ra 500 đồng, đưa cho Lưu Phân, khiến bà
giật nảy mình.
“Tôi lấy tiền của con làm gì?” Lưu Phân chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ nhận tiền
của con trai và con dâu! Thế nào cũng không chịu nhận.
Lâm Thanh Bình biết nhà họ Cố là người thật thà, nhưng không ngờ việc đưa tiền
cho họ lại khó khăn đến vậy.
Cô gần như khẩn khoản, “Mẹ, chị cả, số tiền này dù thế nào mẹ và chị cũng phải
nhận, nếu không nhận tiền, thì sau này chúng ta còn cùng nhau làm việc lớn thế
nào được? Vậy sau này em làm gì cũng không dẫn mẹ và chị theo nữa!”
Một hồi khuyên nhủ qua lại, Lâm Thanh Bình cuối cùng cũng thuyết phục được
Lưu Phân và Cố Hữu Liên nhận tiền.
Cố Hữu Liên vô cùng mong đợi, “Chúng ta còn tiếp tục làm việc lớn nữa hả?”
mat/chuong-24-sap-duoc-tham-nha-chong-roihtml]
“Đương nhiên rồi!” Lâm Thanh Bình nói xong tiếp tục chia tiền, lại lấy ra 500 đồng
đưa cho Thanh Vân.
Mẹ con nhà họ Cố vì bản thân đã nhận tiền rồi, nên đối với việc Thanh Vân họ
Lâm cũng có 500 đồng hoàn toàn không có ý kiến gì, cô bé này suốt thời gian qua
cũng rất vất vả mà!
Cuối cùng, lại rút năm tờ mười đồng đưa cho Chí Viễn, “Chí Viễn nhà ta cũng vất
vả rồi, đã làm người mẫu hai ngày, còn giúp bán được không ít quần áo nữa!”
Chí Viễn lại là đứa dứt khoát nhất, một chút cũng không từ chối, nhận lấy.
Lâm Thanh Bình lấy ra 25 đồng, đưa cho Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch nhà ta cũng đi
một ngày, tất cả đều vất vả cả!”
Tiểu Mạch không dám nhận, liếc nhìn bố mẹ.
“Đừng nhìn bố mẹ, nghe lời dì! Bố mẹ cháu cũng phải nghe lời dì!” Lâm Thanh
Bình nói.
Cố Hữu Liên nghe thấy vậy bật cười, lên tiếng, “Dì cho thì cháu cứ cầm đi”
Tiền chia xong, đương nhiên mọi người bắt đầu nghĩ đến bước tiếp theo, Cố Hữu
Liên là người sốt ruột nhất.
Cô hào hứng hỏi, “Vậy chúng ta khi nào lại đi mua quần áo rẻ về sửa?”
“Không sửa nữa” Lâm Thanh Bình cười nói.
Câu nói này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
“Tại sao?” Hầu như tất cả đồng thanh.
“Làm sao có thể cứ làm việc ngày đêm không nghỉ như vậy được? Người ta
không kiệt sức sao?” Lâm Thanh Bình cười nói với Cố Hữu Liên, “Nhà của chị, chị
không cần nữa sao? Suốt ngày ở đây may vá với em?”
Phải biết rằng, hơn hai mươi ngày nay, Cố Hữu Liên thực sự đã bám rễ ở nhà mẹ
đẻ, muốn làm việc 24 giờ không ngủ không nghỉ.
“Còn em” Cô lại nói với Thanh Vân, “Chị kỳ vọng vào em điều gì, em không biết
sao? Suốt ngày may vá thì em còn thời gian đâu mà học hành?”
Lý là vậy, nhưng, không phải đã nói là mọi người còn phải cùng nhau làm việc lớn
sao?
Cố Hữu Liên sốt ruột nói, “Vậy thì làm sao kiếm lại được bảy tám trăm đồng đã
nhường đi chứ?” Lại nói, “Tôi có sức, tôi không sợ mệt!”
“Chị cả!” Lâm Thanh Bình nói, “Cái gọi là việc lớn, không phải là thứ mà mấy gia
đình chúng ta làm kiểu xưởng thủ công nhỏ có thể làm ra được, mà phải dựa vào
sức lực của rất nhiều rất nhiều người”
“Vậy tôi đi tìm thêm nhiều người nữa?” Cố Hữu Liên làm sao hiểu được đường
suy nghĩ của Lâm Thanh Bình?
Lâm Thanh Bình không nhịn được cười, “Mọi người đừng sốt ruột, ngày tốt đẹp
còn ở phía sau! Bây giờ thì, tôi sắp đi thăm nhà chồng rồi, mọi người cũng nghỉ
ngơi mấy hôm, nếu có động tĩnh gì, hoặc ai đó tìm đến, đều đợi tôi về đã nói, còn
nữa, chúng ta có tài sản cũng đừng khoe ra ngoài, tuyệt đối đừng khoe khoang
bên ngoài chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền”
Chỉ cần là lời Lâm Thanh Bình nói, bây giờ không ai nói không tốt, hơn nữa, Lâm
Thanh Bình sắp đi thăm Cố Quân Thành, đó là việc lớn, dù là làm mẹ hay làm chị,
đều hy vọng Cố Quân Thành sớm có con nối dõi, tuổi anh cũng không còn nhỏ
nữa.
Sau hơn hai mươi ngày liên tục sôi sục nhiệt huyết, cuối cùng nhà họ Cố cũng
bước vào giai đoạn bình yên ngắn ngủi.
Vân Vũ
Vốn dĩ cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng Lâm Thanh Bình nằm trên giường lại
khó ngủ.
Cô sắp đi thăm nhà chồng rồi, đi gặp người chồng đã cưới cô, rồi lại tránh mặt cô,
cứng nhắc như khúc gỗ không biết khai thông ấy.
“Chị” Thanh Vân cũng chưa ngủ, dựa vào người cô, “Cái này, cho chị”
Là 500 đồng kia.
Thanh Vân cũng giống như Lưu Phân và Cố Hữu Liên, chưa từng nghĩ sẽ nhận
tiền của chị gái, chỉ là trước mặt người nhà họ Cố, cô nghe lời nhận lấy, bây giờ
mới lén trả lại tiền cho chị gái.
Lâm Thanh Bình đương nhiên sẽ không lấy lại.
“Em còn nợ chị 500 đồng nữa” Thanh Vân ý nói đến chuyện 500 đồng đưa cô ra
khỏi nhà ngày trước.
“Đừng nói với chị chuyện này, em là em gái ruột của chị, người ngoài chị còn chia
lợi nhuận, lẽ nào em gái ruột lại không có?” Lâm Thanh Bình lại nói một lần nữa
những lời như thế nào cũng phải học hành chăm chỉ, miêu tả cho cô nghe về thế
giới bên ngoài và tương lai tươi đẹp, “Trước khi chị đi đơn vị, chị sẽ dẫn em đi đổi
tên trước, Lâm Thanh Vân, bỏ bộ ba chấm thủy đi, em nhất định phải thẳng tiến
lên chín tầng mây!”