Lâm Thanh Bình nhìn anh với vẻ mặt đầy oán hận: Hay lắm hả?
Tại sao em cảm thấy anh chẳng chút mong đợi gì chuyện này? Không làm được
rồi anh lại thấy vui? Bằng không, lúc nào anh cũng chẳng cười, vậy mà giờ lại
cười?
Cố Quân Thành thấy cô như vậy, lại càng muốn cười, nhưng anh ráng nhịn được,
“Lâm Thanh Bình, anh thật sự không nhìn ra đó!”
“Không nhìn ra cái gì?” Lâm Thanh Bình nhăn cả mặt lại.
“Không nhìn ra em là một…” Lời nói đến đây dừng lại, anh không tiếp tục nói nữa,
quay đầu nhìn thấy lọ thuốc trên bàn, giọng bỗng trở nên nghiêm khắc, “Em
uống thuốc chưa?”
Lâm Thanh Bình: …
“Khoan đã! Giờ đi ngủ là ý gì?”
“Lâm Thanh Bình, đừng có tưởng bộ giả vờ ngủ là có thể qua loa cho xong!”
“Lâm Thanh Bình! Dậy uống thuốc!”
Lâm Thanh Bình trùm chăn kín mít, giọng nói vang ra nghe ọng ẹo, “Em chỉ có tối
nay không uống thôi mà…”
“Em còn định không uống mấy lần nữa?” Giọng anh lại toát lên vẻ nghiêm khắc,
“Ra đây!”
Khi Lâm Thanh Bình lần lữa chui ra từ trong chăn, anh đã đứng sừng sững bên
giường như một tòa tháp sắt, mặt đen sì.
Lâm Thanh Bình đưa tay ra, bịt kín mặt anh, “Cấm không được hùng hổ! Hùng hổ
lên trông xấu lắm! Một chút cũng không đẹp trai nữa!”
Anh sững lại, gỡ tay cô xuống, “Uống thuốc trước đi”
Lâm Thanh Bình trừng mắt nhìn anh, “Em quên uống thuốc chẳng phải là do
anh hay sao? Đúng lúc anh quay về, em chỉ mải mừng rỡ thôi”
Anh muốn cười mà không dám cười, đút thuốc vào miệng cô, rồi lại đưa nước
cho cô uống, “Em đổ lỗi cho người khác cũng khá hay đấy”
“Chính là do anh!” Lâm Thanh Bình uống xong nước, rũ rượi nằm trở lại trong
chăn, “Ngủ thôi! Chán quá”
Cố Quân Thành bật cười, “Thế nào mới gọi là không chán? Nhất định phải làm
chuyện đó mới không chán hả?”
Lâm Thanh Bình lật người lại, ánh mắt sáng rỡ, chợt nhớ đến một biểu tượng
cảm xúc mấy chục năm sau: Nói đến chuyện này thì em không buồn ngủ nữa,
nhưng mà, có ích gì chứ?
“Em nhìn sắc mặt của em kìa!” Cố Quân Thành không nhịn được nói, “Được rồi,
ngủ đi!”
Lâm Thanh Bình hừm hừm mấy tiếng, quay người đi ngủ.
Vân Vũ
Cố Quân Thành cũng nằm xuống, hai người, vẫn là hai chiếc chăn.
Lâm Thanh Bình trong lòng vẫn đang chán nản, bỗng nghe thấy giọng nói của anh
vang lên trong bóng tối, “Hôm nay không lạnh hả?”
“Lạnh” Lâm Thanh Bình nói nhỏ, “Mấy ngày nay em sẽ sợ lạnh hơn bình thường”
Sau đó, cô nghe thấy một tiếng thở mạnh đằng sau, dường như đầy vẻ bất đắc dĩ,
rồi một đôi tay thò vào chăn cô, và cô ngã thẳng vào một nguồn nhiệt ấm áp.
“Đã lạnh, vậy mà không biết chui sang đây?” Bắp chân anh chạm vào chân cô,
quả thực là lạnh ngắt.
Ngón tay Lâm Thanh Bình chọc chọc vào cơ ngực anh, lẩm bẩm, “Em đây,
chẳng phải là sợ nếu em ngủ sang, sẽ không kìm được mà…?”
Cố Quân Thành rõ ràng lại bị cách nói năng của cô làm cho sửng sốt, ngây người
một lúc, vừa tức vừa buồn cười, “Lâm Thanh Bình, em có thể giữ chút ý tứ được
không?”
“Em vốn là người không biết giữ ý tứ như vậy đó? Anh muốn làm sao?” Ngón tay
cô lén luồn vào dưới vạt áo, chạm vào lớp cơ rắn chắc.
“Đừng nghịch nữa, ngủ đi” Anh nắm lấy tay cô.
Lâm Thanh Bình không chịu, cắn một cái vào vai anh, chỉ cảm thấy thịt trên vai
anh cũng cứng đơ, không nhịn được buông lời bình luận, “Cắn không nổi!”
“Chẳng làm anh đau đâu, coi chừng răng em mẻ đó!” Anh ấn ấn gáy cô, “Ngoan
ngoãn một chút, yên phận một chút, được không?”
Lâm Thanh Bình im thin thít.
Cố Quân Thành bắt đầu hỏi cô, ban ngày đã làm những gì, một mình có buồn
chán không.
mat/chuong-30-lam-thanh-binh-dung-co-mo-chuyen-qua-loa-cho-xonghtml]
Anh hỏi gì, cô trả lời từng câu như vậy.
Hai người nói chuyện, Lâm Thanh Bình không biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Bình mơ màng nghe thấy tiếng kèn quân đội, nhưng
cô thật sự không thể tỉnh dậy nổi.
Khi cô thức dậy, trong phòng đương nhiên đã không còn bóng dáng anh.
Cô nhớ tối qua Cố Quân Thành có hỏi cô, ban ngày đã làm những gì, một mình có
buồn chán không, thật lòng mà nói, thời đại này điện thoại di động máy tính gì
cũng không có, nhưng cô cũng không đến nỗi buồn chán.
Tuyết rơi dày suốt đêm, bên ngoài một màu trắng xóa, sáng chói mắt.
Cô viết viết vẽ vẽ trong phòng cả buổi sáng, toàn là vẽ phác thảo quần áo, cô đến
đây mấy ngày rồi, chỉ sợ Đỗ Căn và Cố Hữu Liên sốt ruột mất, khi về, thế nào
cũng phải có thứ gì đó mang ra cho họ xem mới được.
Buổi chiều, bên ngoài vang lên nhiều tiếng trẻ con, ở đây có gia đình quân nhân,
không biết là con nhà ai, đang chơi đánh nhau bằng tuyết.
Lâm Thanh Bình liền bước ra ngoài, quả nhiên thấy mấy đứa trẻ đang chơi nhiệt
tình, những nắm tuyết bay tới bay lui, rồi cô bị một nắm tuyết từ đâu bay tới trúng
phải.
“Trần Lôi thằng nhóc ranh, mày ném bậy cái gì thế? Còn không mau xin lỗi đi!”
Một tiếng quát của người phụ nữ vang lên.
Rồi, từ một xó nào đó vang lên tiếng “Xin lỗi”, lũ trẻ ùa chạy tán loạn, Lâm Thanh
Bình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
“Cô là vợ của Trung đoàn trưởng Cố phải không?” Một người phụ nữ khoảng hai
mươi bảy, hai mươi tám tuổi tươi cười đi tới, chính là người vừa mắng lũ trẻ lúc
nãy.
Lâm Thanh Bình cười cười, “Vâng, chào chị”
“Tôi là Lôi Tố Phương, nhà tôi với Trung đoàn trưởng Cố quen nhau lắm, nghe nói
cô đến đã lâu, sợ làm phiền nên không dám đến tìm cô nói chuyện, giờ cô có rảnh
không? Đến chỗ tôi ngồi một lát nhé? Mấy nhà vợ chúng tôi đang tụ tập nói
chuyện đó!” Người phụ nữ nhiệt tình mời cô.
“Được ạ!” Lâm Thanh Bình vui vẻ đồng ý.
Lôi Tố Phương là người sống cùng quân đội, ở khu gia đình có chỗ ở cố định,
không giống như cô, ở trong ký túc xá tạm thời, điều này khiến Lâm Thanh Bình
rất ngưỡng mộ, nhưng, trách ai được? Còn không phải trách chính bản thân
mình.
Kỳ thực, kiếp trước Cố Quân Thành từng đề cập chuyện muốn cô sống cùng quân
đội, nhưng bị cô cự tuyệt.
Lúc đó, cô căn bản không thích Cố Quân Thành, hơn nữa, còn chê trong quân đội
không có cuộc sống đa dạng sắc màu như bên ngoài, cô sao có thể chịu?
Lôi Tố Phương dẫn cô vào nhà, bên trong quả nhiên có cả một nhóm người đang
ngồi đó, đều đang trò chuyện, còn bày cả lạc, hạt dưa các thứ, rất náo nhiệt.
Lôi Tố Phương giới thiệu cô với mọi người, mọi người đều rất nhiệt tình, chẳng
mấy chốc, cô cũng trở thành một thành viên trong nhóm bóc hạt dưa.
Lâm Thanh Bình vừa đến, không hiểu gì cả, trước tiên tìm hiểu rõ ai là ai, rồi
chuyên tâm ăn hạt dưa nghe tin tức.
Tin tức trong quân đội thuần khiết hơn trong thôn nhiều, chẳng có chuyện linh tinh
gì, cũng chỉ là con nhà ai nghịch ngợm, lại gây ra chuyện gì.
Nói chuyện nói chuyện, không hiểu sao lại đề cập đến chuyện bị thương.
Nói hôm nay ai đó không đến trò chuyện với họ, là vì chồng cô ấy lúc huấn luyện
bị thương nhẹ.
Rồi, những người phụ nữ này bắt đầu nói về vết thương này vết thương nọ.
Rồi nhìn Lâm Thanh Bình, “Trung đoàn trưởng Cố nhà cô trước đây cũng từng bị
thương một lần”
“Hả?” Lâm Thanh Bình gương mặt đầy kinh ngạc.
“Cô không biết sao?” Mọi người còn ngạc nhiên hơn cô.
“Thôi, cô ấy kết hôn với Trung đoàn trưởng Cố được bao lâu? Đương nhiên là
không biết rồi! Trung đoàn trưởng Cố cũng sẽ không nói với cô ấy đâu!” Lôi Tố
Phương giúp cô nói.
Mọi người gật đầu, cho là phải, “Đàn ông bọn họ bị thương đều không muốn nói
với chúng ta”
Lòng Lâm Thanh Bình như lửa đốt, thật sự không muốn nghe chủ đề bị thương
này, Cố Quân Thành kiếp trước hi sinh khi còn quá trẻ, điểm này là cái gai trong
lòng cô.
Cô viện cớ đi vệ sinh, rời đi một lúc khá lâu, rồi mới quay lại, định nói với họ một
tiếng rồi về, kết quả, ở ngoài cửa nghe thấy họ vẫn đang bàn chuyện này, mơ hồ
như nghe thấy chữ “Cố”, mơ hồ như nghe thấy, chỗ bị thương khó nói ra, rồi thở
dài, rồi mơ hồ, hình như lại nói là đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được
các thứ.
Lâm Thanh Bình như sét đánh ngang tai.