Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

Chương 36: Khởi Đầu Mới



Xem ra có chuyện lớn xảy ra rồi!

“Đừng gấp! Đừng gấp! Để Bình Bình nghỉ ngơi một chút đã!” Mẹ chồng Lưu Phân

chen vào, đưa cho cô một cốc nước nóng.

“Không sao” Cô tiếp lấy cốc nước, mỉm cười nói, “Mọi người từ từ nói”

Thì ra, số hàng cô cung cấp cho Bách Hóa Mỹ Thịnh tiêu thụ rất tốt, vừa lên kệ đã

bán được hơn trăm chiếc chỉ trong ngày hôm đó, hơn nữa, thậm chí còn có người

từ thành phố lân cận tới mua!

Nhìn thấy 280 chiếc căn bản là không đủ bán, vị quản lý của Mỹ Thịnh đã tìm

xuống huyện, bạn của Đỗ Căn ở huyện lại mang tin tới, sốt sắng muốn bổ sung

hàng.

“Con biết rồi” Tất cả chuyện này đều nằm trong dự tính của cô. “Ngày mai, ngày

mai chúng ta sẽ lên đường”

Lúc này đã là chiều tối, làm gì cũng không kịp nữa, cô cần nghỉ ngơi thật tốt một

đêm, rồi lao vào công việc mới.

Mọi người cũng đều rất vui mừng, Lưu Phân và Cố Hữu Liên vội vàng dọn cơm

lên, cả nhà vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Nhân cơ hội này, Lâm Thanh Bình cũng nói với mọi người suy nghĩ của mình,

“Con đường phía trước, chắc chắn tôi sẽ càng đi càng rộng mở, nhưng, rủi ro và

lợi nhuận luôn song hành, có thể sẽ kiếm được tiền, cũng có thể sẽ lỗ đến mình

không còn một xu. Nhưng con đường này, tôi đã quyết định đi tiếp rồi. Chị gái,

các anh chị có muốn đi cùng tôi hay không, cần phải suy nghĩ cho kỹ”

Cố Hữu Liên còn hơi do dự một chút, nhưng Đỗ Căn lại vô cùng kiên quyết. “Đi!

Tất nhiên phải đi!”

“Không cần vội đưa ra quyết định, ngày mai hãy đi cùng tôi xem tình hình đã”

“Chị, em đi với chị” Giọng nói của Lâm Thanh Vân vang lên.

“Em đừng có mơ!” Lâm Thanh Bình lên tiếng, “Nhiệm vụ chị giao cho em là gì, em

quên rồi sao? Còn cả Chí Viễn nữa, nhiệm vụ học tập của các em đã hoàn thành

chưa? Ăn cơm xong đưa chị kiểm tra”

Chí Viễn: ???

Đang ăn cơm ngon lành, cậu chẳng hề lên tiếng, sao cái vạ lại từ trên trời rơi

xuống thế này?

Lâm Thanh Bình lại nhìn thấy Tiểu Mạch đang lặng lẽ ăn cơm, “Tiểu Mạch cũng

vậy, năm sau cũng nên đi học rồi, vừa hay học cùng Chí Viễn, bây giờ cứ theo đó

mà học trước cho quen”

Cố Hữu Liên cười nói, “Con gái, đi học muộn một chút cũng không sao…”

“Con gái thì sao? Con gái cũng cần mở mang kiến thức, cũng cần rời khỏi nông

thôn để ra ngoài nhìn thế giới, cũng cần học đại học” Lâm Thanh Bình kiếp trước

từng làm tổng giám đốc mấy chục năm, nói năng dứt khoát rõ ràng, tự mang theo

sự quyết đoán không cho phép nghi ngờ, một tràng nói ra khiến Cố Hữu Liên mấy

người đều im bặt, dù sao năng lực của người em dâu này họ đã thấy rồi, muốn đi

học thì cứ đi, cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Ăn cơm xong, Lâm Thanh Bình thực sự kiểm tra bài tập cô giao cho Lâm Thanh

Vân và Chí Viễn.

Chí Viễn không hoàn thành.

“Tự em nói xem nên làm thế nào?” Thái độ của Lâm Thanh Bình rất nghiêm túc,

nghiêm túc đến mức người lớn cũng cảm thấy hơi căng thẳng.

Lưu Phân ra hòa giải, “Nó còn nhỏ thế, đứa trẻ nào mà chẳng ham chơi? Từ từ

dạy bảo là được rồi…”

“Mẹ, đây không phải là vấn đề nhỏ hay không nhỏ, trẻ con phải được dạy dỗ từ

nhỏ! Đợi đến khi thói quen hình thành thì sẽ dạy không lại nữa” Lâm Thanh Bình

nhìn Chí Viễn, “Một đấng nam nhi, việc mình đã hứa mà không làm được, lời mình

đã nói ra mà không giữ lời, như vậy có phải là nam nhi không?”

Lưu Phân cũng không dám nói nhiều nữa.

Chí Viễn cúi đầu, cầm bài tập về, “Cháu sẽ chép mười lần”

Vân Vũ

“Đi đi” Lâm Thanh Bình ước lượng, với lượng bài tập cô giao, chép mười lần

cũng không mất quá nhiều thời gian, phạt không phải là mục đích, mà là để Chí

Viễn biết rằng, dù làm bất cứ việc gì, đều phải chịu hậu quả.

Cố Hữu Liên sau màn này cũng hơi sợ cô em dâu này, liền kéo Đỗ Căn và Tiểu

Mạch về nghỉ ngơi, sáng mai sẽ qua sớm.

Lưu Phân nhìn Lâm Thanh Bình, dù trong lòng còn bồn chồn, vẫn kéo cô ra một

chỗ nói chuyện riêng.

Bà hỏi Lâm Thanh Bình, “Lần này đi có bàn với Thành chuyện sinh con không?”

Mẹ chồng đang thúc giục sinh con đây…

Nếu là kiếp trước, cô sẽ phát bực lên, còn mắng mẹ chồng một trận, nhưng kiếp

này, cô cũng muốn có con, đứa con thuộc về cô và Cố Quân Thành.

Nhưng, tình hình của Cố Quân Thành, chắc mẹ chồng cũng không biết nhỉ?

Tâm trạng Lâm Thanh Bình chợt trầm xuống, nhưng cô vẫn nói với mẹ chồng,

“Dạ, có nói rồi, bọn con gặp nhau ít xa nhau nhiều, cứ thuận theo tự nhiên thôi ạ”

mat/chuong-36-khoi-dau-moihtml]

Lưu Phân nghe vậy liền yên tâm, thuận theo tự nhiên, rồi cũng sẽ có thôi, hai đứa

còn trẻ mà!

Lâm Thanh Bình sợ mẹ chồng hỏi thêm, viện cớ nghỉ ngơi, về phòng, lấy giấy vẽ

ra sửa đi sửa lại.

Kiếp trước sự nghiệp của cô phát triển, về ăn mặc cũng đặc biệt chú trọng, quen

nhiều nhà thiết kế thời trang, bản thân cũng tự thiết kế quần áo, nhưng đáng tiếc

là rốt cuộc không xuất thân chuyên nghiệp, nên vẽ ra không được chuyên nghiệp

như nhà thiết kế.

Lâm Thanh Vân nhìn cô vẽ, cũng rất tò mò.

Lâm Thanh Bình liếc nhìn cô, “Muốn học?”

“Ừ” Lâm Thanh Vân chỉ muốn giúp chị gái, nghe vậy mắt sáng rỡ.

Lâm Thanh Bình cất giấy vẽ đi, “Vậy thì học hành chăm chỉ, thi đỗ đại học, vào đại

học học những kiến thức chuyên nghiệp nhất, rồi hãy đến giúp chị. Em đi theo chị,

chỉ có thể trở thành một thợ may, vào đại học, mới học được bản lĩnh thực sự! Tri

thức đỉnh cao!”

Dù sau này em gái muốn học gì, cũng phải thi đỗ trường lớp trước đã!

Lâm Thanh Vân chớp chớp mắt, không nói gì nữa.

Như đã nghe thấu…

Ngủ thôi…

Ngày hôm sau, Đỗ Căn và Cố Hữu Liên đúng hẹn mà đến, Lâm Thanh Bình lại

không vội, buổi sáng còn dạy Chí Viễn một buổi học rồi mới đi.

Đầu tiên là đến xưởng may, vẫn tìm vị trưởng phòng kinh doanh đó.

Lần này, Lâm Thanh Bình muốn toàn bộ hàng tồn kho của họ.

Điều này trực tiếp làm vị trưởng phòng giật mình kinh hãi.

Nhưng Lâm Thanh Bình không phải muốn kéo toàn bộ hàng đi, cô đề xuất hợp

tác.

Tức là cô đưa ra phương án cải tiến kiểu dáng, sửa lại toàn bộ quần áo tồn kho,

để công nhân xưởng may sửa.

Cố Hữu Liên lúc này mới hiểu, ý em dâu nói sau này không cần tự mình làm việc,

nguyên là như vậy, muốn thuê công nhân sửa, nhưng vậy thì cô ấy làm gì?

Cố Hữu Liên mơ hồ.

Nhưng chuyện này, vị Phó trưởng phòng kia không mấy hứng thú, cảm thấy khó

xoay xở, lại còn sửa lại toàn bộ quần áo tồn kho?

Không thấy mệt sao?

Dù sao xưởng may, bán được bao nhiêu quần áo, trả lại bao nhiêu chiếc, cũng

đều phát lương như thường.

Lâm Thanh Bình cười, “Xem ra, tôi tìm nhầm người rồi, tôi phải tìm gặp trưởng

xưởng của các anh mới được”

Phó trưởng phòng cũng cười, “Trưởng xưởng chúng tôi đâu phải dễ gặp, chuyện

kinh doanh thuộc phòng tôi quản”

“Được thôi, tôi nói thẳng với anh thế này, tôi có thể khiến giá xuất xưởng quần áo

của các anh tăng gấp mười lần, anh có làm không? Anh có quyết định được

không? Nếu không, tự nhiên tôi có cách tìm gặp trưởng xưởng các anh, anh nghĩ

anh có thể ngăn tôi không?” Lâm Thanh Bình đan các ngón tay, tạo hình số mười

trước mặt Phó trưởng phòng.

Phó trưởng phòng lại một lần nữa kinh ngạc, “Cô đùa sao!”

“Được, vậy tôi đi tìm trưởng xưởng các anh vậy!” Lâm Thanh Bình quay người

bước đi.

“Khoan đã!” Phó trưởng phòng gọi cô lại, “Tôi dẫn các cô đi”

Phó trưởng phòng trực tiếp dẫn họ đến văn phòng trưởng xưởng.

Trưởng xưởng là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, họ

Hồ, khá hòa nhã, thái độ tốt hơn nhiều so với vẻ ngạo mạn ban đầu của Phó

trưởng phòng.

Lâm Thanh Bình nói rõ ý định, trưởng xưởng cũng thấy mơ hồ, chưa ai từng làm

như vậy bao giờ!

Lâm Thanh Bình liền nói, “Như vậy đi, tôi nói suông các anh cũng không tin, bây

giờ tôi chỉ cần các anh một lời hứa, nếu tôi mang hợp đồng đơn đặt hàng tới, các

anh đồng ý cho sản xuất, nếu tôi không có đơn đặt hàng cho các anh, các anh cứ

coi như hôm nay tôi đến nói khoác, để các anh xem một trò cười”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.