Anh nói đến đó thì dừng lại.
Nhưng tay Lâm Thanh Bình lại buông ra, chỉ vì câu nói “có một số việc phải xử lý”
của anh. Dù sao đi nữa, cô sẽ không trở thành gánh nặng cho anh. Đã anh có
việc phải làm, vậy thì cứ đi đi.
“Em. em tiễn anh” Cô cố nén những giọt chất lỏng sắp trào ra từ khóe mắt đang
nóng ran, cúi đầu nói nhỏ.
“Không cần, em cứ ở lại đây ăn cơm đi, bọn anh đi nhanh” Anh nói.
Ồ.
Là cảm thấy cô đi chậm sẽ làm lỡ việc sao?
Vậy thôi, cô không đi theo nữa.
“Cơm của Tiểu Điền” Cô chỉ đựng phần cơm của Tiểu Điền, đưa qua.
“Cảm ơn chị” Tiểu Điền tiếp nhận rồi lập tức đi theo Cố Quân Thành, bước những
bước dài rời đi.
Lâm Thanh Bình nhìn theo bóng lưng Cố Quân Thành càng lúc càng xa, nước mắt
rơi tí tách.
Không hiểu sao, ở những nơi không có anh, cô như một người đàn bà hùng hổ,
không sợ bất cứ chuyện gì, dám đối đầu với bất kỳ ai. Chỉ cần anh xuất hiện,
trước mặt anh, cô lập tức trở nên mềm yếu, đa sầu đa cảm.
“Chết!” Cô lau một giọt lệ, gắng sức đuổi theo hướng anh rời đi.
Còn có một việc quên mất!
Cô vẫn chưa ôm anh mà!
Cô đã xin phép Sư trưởng họ Dư rồi, và còn được sư trưởng cho phép nữa!
Vân Vũ
Sao có thể không ôm chứ?
Sao lại có thể quên mất việc lớn như vậy chứ?
Thế nhưng, khi cô chạy ra ngoài nhà ăn, đã không còn thấy bóng dáng anh và
Tiểu Điền đâu nữa.
Bọn họ đi bộ. thật sự rất nhanh.
Lâm Thanh Bình ủ rũ quay trở lại bàn ăn.
Cố Quân Thành và Tiểu Điền quả thật đang đi rất nhanh, vừa đi vừa nói chuyện.
“Tìm thấy chưa?” Cố Quân Thành hỏi.
“Đã tìm rồi, nhưng trưởng phòng kinh doanh của họ đi công tác chưa về. Nghe nói
chị cũng chỉ thân với trưởng phòng kinh doanh đó, không có nhiều liên hệ với mấy
phó trưởng phòng khác. Còn nữa, vị phó trưởng phòng kia, bản thân không có
vấn đề gì, gốc rễ vẫn nằm ở Cao Đại Sơn và Phùng Đắc Bảo. Chính bọn họ châm
ngòi sự việc, khiến vợ của phó trưởng phòng họ Phó hiểu lầm. Tình hình đã báo
với phó xưởng họ Lưu của xưởng may này rồi, hiện giờ phó xưởng Lưu đang ở
văn phòng chờ anh”
“Được, đi gặp một chút”
Tiểu Điền lập tức dẫn Cố Quân Thành đến văn phòng phó xưởng.
Trong văn phòng, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thấy Cố Quân Thành
liền đứng dậy, cười và đưa tay ra, “Xin chào, xin chào, đồng chí Quân Giải
phóng”
Cố Quân Thành bắt tay anh ta, “Xin chào, tôi là chồng của Lâm Thanh Bình”
“Tôi biết, tôi biết” Phó xưởng họ Lưu, rất khách khí rót trà mời anh.
Cố Quân Thành lại nói, “Không, ý tôi là, hôm nay, tôi chỉ là chồng của Lâm Thanh
Bình. Với tư cách là chồng cô ấy, biết được những chuyện cô ấy gặp phải trong
xưởng, đồng chí và tôi đều là đàn ông, nếu là đồng chí, đồng chí sẽ nghĩ sao?”
“Cái này” Phó xưởng Lưu lập tức nói, “Rất nhiều chuyện chúng tôi cũng không
biết”
mat/chuong-51-quen-mat-mot-viec-lonhtml]
“Vậy sao? Cô ấy đến xưởng nhiều ngày như vậy, công nhân trong phân xưởng
gây rối đã ba ngày, nếu các vị hoàn toàn không biết, vậy chỉ có thể chứng minh,
quản lý của xưởng các vị có vấn đề lớn. Giả sử trong thời gian đó xảy ra sự cố an
toàn thì sao? Các vị lãnh đạo không phải chịu trách nhiệm sao?”
Phó xưởng Lưu không nói gì, trong lòng hoang mang. Kỳ thực sớm đã biết rồi, chỉ
là, dù sao cũng không liên quan đến mình, một công nhân tạm thời thôi mà, ở
trong xưởng còn nhiều chuyện thế này, hắn lười quản.
“Đồng chí Lâm Thanh Bình luôn tràn đầy tự tin nói, phụ nữ có thể chống đỡ nửa
bầu trời. Nhưng, cô ấy chưa từng nghĩ tới, để chống đỡ nửa bầu trời này, sẽ bị
nửa bầu trời kia chèn ép” Cố Quân Thành nói, “Tôi cũng không có ý gì khác,
trong xưởng rất nhiều người bắt nạt cô ấy là một người phụ nữ yếu đuối, không
có ai dựa dẫm. Tôi tin rằng trưởng xưởng Lưu không phải là người như vậy, có
thể lãnh đạo một nhà máy, ông ắt hẳn có thể phân biệt phải trái, hiểu được những
điều khẩn thiết của công nhân. Vì vậy, tôi cũng tin rằng, ông có thể cho các đồng
chí nữ một cơ hội công bằng, có cách xử lý công bằng đối với việc này. Và, đồng
chí Lâm Thanh Bình không phải như những lời đồn thổi bẩn thỉu mà mọi người
trong xưởng nói, cô ấy có chồng, cô ấy trong sạch thản nhiên, cô ấy không phải là
một mình không có ai dựa dẫm”
Phó xưởng Lưu: ??? Bản thân tôi còn không biết mình tốt đến vậy.
Cứ thế, một cái tát rồi một cái kẹo ngọt.
Vài phút sau, phó xưởng Lưu tiễn Cố Quân Thành ra ngoài, hai người bắt tay
nhau, Cố Quân Thành nhanh chóng rời khỏi nhà máy.
Xe Jeep đã đợi sẵn ở đó, hai người nhanh chóng lên xe.
Cố Quân Thành vừa lên xe, Sư trưởng họ Dư và Chính ủy họ Trần trong xe đã
nhìn anh cười.
Chính ủy Trần trực tiếp trêu anh, “Đã ôm chưa?”
Nói xong, Chính ủy Trần lại bật cười phá lên, lần này, Sư trưởng Dư cũng không
nhịn được, trực tiếp bật cười.
Cố Quân Thành bị bọn họ cười đến mặt nóng ran, nhưng vẫn nghiêm túc báo cáo,
“Báo cáo Sư trưởng Dư, tôi vừa mới đi tìm phó xưởng của họ, hy vọng xưởng xử
lý việc này một cách công bằng”
Sư trưởng Dư vung tay, ra hiệu không cần báo cáo những chuyện này.
“Ta ngược lại rất tán thưởng đứa trẻ này” Sư trưởng Dư nói đứa trẻ này, chính là
chỉ Lâm Thanh Bình, “Hiện nay cải cách mở cửa của đất nước đã triển khai mạnh
mẽ, cần nhiều hơn nữa những thanh niên trẻ tuổi có khí thế, có dũng khí như cô
ấy. Vợ của cậu không đơn giản đâu, Tiểu Cố, ta rất xem trọng cô ấy!”
Cố Quân Thành đau đầu, “Thật sự là quá nhảy cảm, để ngài chê cười rồi”
Sư trưởng Dư lại cười lớn, “Đúng vậy, hoàn toàn là hai loại người khác nhau với
cậu, sao cậu không học hỏi vợ cậu? Suốt ngày cau có mặt lại để làm gì?”
Cố Quân Thành: ..
Sư trưởng Dư càng tò mò hơn, “Đoàn trưởng Cố, trước mặt vợ cậu cũng cau có
như vậy sao?”
“Đâu có!” Chính ủy Trần cười nói xen vào, “Buổi tối còn bắt vợ chép lại bài văn
nữa kìa!”
Cố Quân Thành bất lực, “Làm gì có chuyện như vậy?”
“Chính ủy, là đọc thuộc lòng” Không phải chép! Tiểu Điền ngồi bên cạnh vội nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, là đọc thuộc lòng, tôi nhớ nhầm. Ha ha ha ha!”
Sư trưởng Dư cũng bật cười lớn, “Vợ của Tiểu Cố còn rất có văn hóa đấy!”
Cố Quân Thành mặt đỏ bừng, nhìn Tiểu Điền ngồi bên cạnh, Tiểu Điền dưới ánh
mắt của đoàn trưởng cúi đầu.
Tiểu Điền: ??? Tôi nói sai gì sao?
Hôm sau khi Cố Quân Thành rời đi, trưởng xưởng Hồ đã trở về, sau khi biết
chuyện xảy ra trong xưởng, đã rất tức giận.
Trước tiên, ông mắng một trận tất cả các phó xưởng và trưởng phòng, “Các
người thật không biết xấu hổ! Một đám đàn ông lớn bắt nạt một cô gái 20 tuổi? Cô
ấy còn nhỏ hơn cả con gái của một số người trong các người! Các người sao có
thể làm ra chuyện như vậy? Đừng nói với tôi là các người không biết, các người
đang xem kịch thôi! Các người còn ngồi ở vị trí này, các người đang nghĩ gì? Cảm
thấy mình rất yên ổn phải không? Một cô gái nhỏ có thể bán được đống hàng tồn
kho trong kho với giá gấp mười lần, chúng ta có thể phát thưởng Tết cho công
nhân gấp năm lần trở lên, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Ai trong số các
người có bản lĩnh này? Hãy đứng ra, chỉ cần có, tôi lập tức để đồng chí Tiểu Lâm
đi!”
Những người bị mắng im lặng không dám lên tiếng.
Những chuyện phiền phức của Lâm Thanh Bình kể từ khi vào xưởng, rốt cuộc
cũng tuyên bố kết thúc tại đây.
Sự xuất hiện của Cố Quân Thành đã để mọi người trong xưởng thấy được “hóa ra
chồng cô ấy là quân nhân, hóa ra cô ấy thật sự là vợ quân nhân”. Mọi người vốn
có sự ngưỡng mộ và thân thiết tự nhiên với quân nhân, đương nhiên, sẽ cho rằng
cô cũng không kém.