Về sau, bãi bồi này gần như trở thành sân khấu độc diễn của mình Trần Bảo Trân.
Cô vốn khổ luyện nhạc cụ từ nhỏ, thiếu thời đã quen với việc tập đàn cường độ
cao mỗi ngày, nên giờ đây hết lần này đến lần khác vung cần quăng lưới, cô
chẳng hề cảm thấy mệt mỏi chút nào.
“Anh Tử, bên chỗ em còn chỗ chứa không?” Giỏ tre của bản thân Trần Bảo Trân
đã sớm không còn chỗ trống, cô giúp Tần Dao chất đầy xô, lại giúp cô em chồng
đổ đầy giỏ, rồi còn tặng cho các chị dâu khác không ít cá.
Tần Dao và Cao Anh Tử suốt buổi chỉ đứng xem kịch vui, tự tay câu được ba bốn
con cá con, còn lại toàn bộ là màn trình diễn của Trần Bảo Trân.
Mắt Cao Anh Tử sáng rực: “Chị dâu, chị đỉnh quá đi mất!”
Trước đây Anh Tử còn tưởng chị dâu mình chân yếu tay mềm, chẳng biết làm
lụng gì, đúng kiểu tiểu thư thành phố chỉ để ngắm, nếu không có nông dân cực
khổ nuôi nấng thì chắc chắn sẽ chết đói. Nhưng không ngờ chị dâu lại có bí kíp
quăng lưới thần sầu thế này, sống ở gần nước thế này thì chắc chắn không bao
giờ lo chết đói rồi.
“Chị dâu, chị giỏi giang quá!”
Cao Anh Tử đã sớm quẳng Tiểu Phan ra sau đầu, còn đem mấy con cá lúc trước
Tiểu Phan bắt hộ trả lại cho gã: “Giỏ của tôi đều để chứa cá chị dâu tôi bắt rồi!”
Dù Anh Tử có thích Tiểu Phan đến đâu thì cô vẫn thích chiếm lợi hơn. Cá chị dâu
quăng lưới bắt được toàn là cá sống nguyên vẹn, tươi rói. Còn Tiểu Phan dùng
móc cá, rất nhiều con bị lưỡi câu làm bị thương, không nát thịt thì cũng thủng lỗ
chỗ, trông phát khiếp.
“Tớ lợi hại lắm đúng không? Chính tớ cũng thấy mình siêu nhân thật!” Trần Bảo
Trân vô cùng đắc ý: “Lần sau đi bắt cá nhất định phải gọi tớ đấy nhé!”
Nhóm chị dâu Tảo Hoa đồng thanh gật đầu.
Cả hội thu hoạch lớn trở về, chuyến đi này bội thu đến kinh ngạc. Trên đường về,
Trần Bảo Trân là người phấn khích nhất, còn Tiểu Phan thì tâm trạng cực kỳ tệ
hại, trông lạc lõng vô cùng. Có Trần Bảo Trân làm đối chứng, Tiểu Phan hoàn toàn
mất hết phong độ.
Tiểu Phan mặt mày sa sầm chào từ biệt rồi bỏ đi, Hạ Đằng Phi cũng rời đi ngay
sau đó.
Phó phòng Liễu được mấy chị dâu mời cùng về khu tập thể, Tần Dao liền lên
tiếng: “Phó phòng Liễu sang nhà em ăn cơm đi ạ”
“Được” Phó phòng Liễu đáp khẽ, tim chị hẫng đi một nhịp rồi mới bình tĩnh lại
được.
Chị mấp máy môi, định hỏi xem chồng Tần Dao có nhà không, nhưng cuối cùng
lại thôi. Trong mắt phần lớn mọi người ở bệnh viện, Tần Dao lấy Cố Trình chắc
chắn là trèo cao, mà đã trèo cao thì khó tránh khỏi chịu uất ức.
van-nien-dai/chuong-123.html]
Trưởng phòng Hoàng cũng bảo, đừng nhìn Tần Dao bề ngoài tươi cười hớn hở
mà lầm, ở nhà chắc gì đã dễ sống. Chọn đàn ông là phải chọn người tính tình
hiền lành, phó phòng Liễu cực kỳ tâm đắc với điều này.
Lãnh đạo trong bệnh viện hay lãnh đạo bên quân đội cũng vậy, những người thạo
việc, thăng tiến nhanh thì phần lớn tính tình đều không tốt, đã quen thói độc đoán
chuyên quyền ở nhà.
Ở bệnh viện họ có một trường hợp, người chồng rất ưu tú, vợ cũng là bác sĩ quân
y, từng học trường quân sự, là bạn học với chồng, nhưng lại đúng chuẩn một
người vợ hiền dâu thảo, chẳng có chút chí tiến thủ nào. Mẹ chị ta từ nhỏ đã dạy
“lấy chồng theo chồng”, ở nhà bị chồng đánh cũng chẳng dám ho he, còn thấy
thế mới là chồng có “chất đàn ông”.
Nhắc đến chuyện bị đánh, chị ta còn mặt mày rạng rỡ hạnh phúc, bảo chồng hồi
đi học thường xuyên đánh nhau, còn vì chị ta mà đánh nhau đến mức bị kỷ
luật. Theo lý mà nói thì đó là hạng phá phách, nhưng người đàn ông này lại rất
biết đối nhân xử thế, trọng nghĩa khí, anh em đông đúc, lại khéo léo lấy lòng lãnh
đạo, nên sau khi tốt nghiệp sự nghiệp rất hanh thông.
Mấy năm sau khi tốt nghiệp, phó phòng Liễu phải thừa nhận rằng, những người
thành thật quy củ thường không được lãnh đạo để mắt tới, còn hạng người thạo
việc, vận may tốt thì dễ dàng thăng quan tiến chức. Lấy được người giỏi giang
đương nhiên là tốt, nhưng nếu bắt phó phòng Liễu chịu đòn thì chị không thể chấp
nhận được.
Phó phòng Liễu là bạn với nữ bác sĩ Tiêu Yến đó. Tiêu Yến lúc nào cũng than vãn
với chị là chồng không tôn trọng mình, đánh mình, coi mình như bao cát để trút
giận, nhưng rồi lại ngọt ngào khoe khoang khen chồng giỏi, bảo là sùng bái anh
ta, bảo anh ta nam tính, nói là do bản thân làm sai nên mới bị đánh.
“Đánh là thương, mắng là yêu, anh ấy càng đánh em, càng mắng em chứng tỏ
anh ấy càng quan tâm đến em”
“Đàn ông mà, đánh mắng là chuyện bình thường”
Lời của Tiêu Yến khiến phó phòng Liễu rợn người. Chị sợ Tần Dao cũng là kiểu
phụ nữ như thế, nên trước đây không dám tiếp xúc nhiều, sợ Tần Dao tìm chị để
than thở chuyện chồng đánh đập, không tôn trọng, rồi lại không nhịn được mà
ngọt ngào khoe chồng ưu tú.
Phó phòng Liễu từng sang nhà Tiêu Yến ăn cơm, Tiêu Yến không nói dối, chồng
chị ta thực sự không tôn trọng vợ. Ngay cả khi có khách, anh ta cũng muốn mắng
là mắng, nói năng cực kỳ khó nghe. Tiêu Yến đứng trước mặt chồng cứ khép nép
sợ hãi, trông rất khó chịu. Chồng chị ta ở tuổi này mà ngồi vào vị trí đó, lại được
lãnh đạo trọng dụng, giỏi thì đúng là giỏi thật. Bữa cơm đó phó phòng Liễu ăn mà
thấy vô cùng ngượng nghịu.
Tần Dao chắc cũng chẳng khác Tiêu Yến là bao, e là ở nhà cũng chẳng có vị thế
gì, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ biến thành một Tiêu Yến thứ hai. Có điều, xét theo
tính chất công việc, Đội trưởng Cố lúc này chưa chắc đã có nhà, phó phòng Liễu
thực sự sợ lại phải ăn một bữa cơm ngượng ngùng như thế nữa.
Chương 64
Biết Tần Dao được nghỉ, Cố Trình về nhà sớm với bao kỳ vọng. Ai ngờ vừa về
đến nhà đã hụt hẫng, vợ anh không có nhà, căn nhà trống huếch trống hoác, tĩnh
lặng không một tiếng động. Cảm giác đó chẳng biết tả thế nào cho đúng, chắc
cũng giống như bị ngâm mình trong nước lạnh giữa mùa đông vậy.
Cố Trình lạnh lùng dọn dẹp nhà cửa qua loa. Không lâu sau, Cao Kiến Quốc cũng
rơi vào cảnh tương tự, anh ta sang nhà Cố Trình chơi để đợi Trần Bảo Trân về.
Cao Kiến Quốc bê nửa quả mít mật nặng mười mấy cân sang sân nhà Cố Trình,
vừa bổ vừa ăn, trông vô cùng thong dong tự tại. Cố Trình thì mặt không cảm xúc,
khoanh tay đứng giữa sân hóng gió.
“Bảo Trân đi chơi với Anh Tử rồi, hai chị em họ hòa hợp thế này tôi cũng yên tâm,
chỉ sợ nhất là cảnh chị dâu em chồng mâu thuẫn thôi”
“Đội trưởng Cố, cậu với Tần Dao nhà cậu là gặp may đấy, chứ không như Bảo
Trân hồi mới cưới tôi đâu. Ít ra giờ còn có bạn có bè, chứ hồi đầu tôi mấy ngày
không về nhà, Bảo Trân cứ oán trách suốt, rồi lôi tôi ra nhiếc móc, hễ cãi nhau là
lại hối hận vì không tìm một ‘người đàn ông bình thường’ ngày nào cũng ở nhà.
Lúc đó oán khí ngút trời luôn. Chúng tôi hồi mới cưới suốt ngày cãi nhau thôi”