Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 22



“Tình hình đúng là có hơi phức tạp, nhưng không phải không được” Cát Vân Hà

lúc đầu nhíu chặt mày, sau đó bỗng chốc giãn ra. Nếu tác thành cho bác sĩ Hà và

Tần Dao ở bên nhau, chẳng phải là một cặp trời sinh sao?

Bác sĩ đi với y tá, để đồng chí Tiểu Tần có gì không biết cứ việc đi hỏi bác sĩ Hà,

cứ qua lại như thế, lo gì không nảy sinh tình cảm.

Tiểu Hà à, cơ hội của cậu đến rồi, duyên trời định đấy!

Nghĩ đến đây, y tá trưởng Cát vui ra mặt.

“Cô yên tâm, cụ thể phải làm thế nào tôi sẽ bảo cô hết, tôi đích thân dạy cô. Có

điều cô cũng phải hứa với tôi một chuyện”

Tần Dao hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Tôi giới thiệu cho cô hai đối tượng, cô phải đi gặp mặt đấy nhé, đừng để uổng

phí tâm huyết của tôi” Y tá trưởng Cát cười híp mắt nói.

Nếu chỉ là gặp mặt thôi thì. Tần Dao đồng ý: “Dễ mà bác”

“Thế thì thành” Cát Vân Hà khựng lại một chút, “Thực ra những chỗ khác đều dễ

nói chuyện, nhưng có một chỗ cô phải tự mình nghĩ cách giải quyết. Chuyện huấn

luyện không chỉ bên bệnh viện, mà bên kia cũng phải đồng ý. Suýt chút nữa thì

quên, trường hợp của cô phải tìm Đội trưởng Cố ký tên đồng ý, cậu ấy phụ trách

đợt huấn luyện này”

“Đội trưởng Cố, chắc cô thấy rồi đấy, nghe bảo hôm qua cậu ấy đến nhà Cao Kiến

Quốc ăn cơm, hai người gặp nhau rồi chứ?”

Tần Dao: “”

Chương 11

Chuẩn bị đầy đủ mọi giấy tờ hồ sơ, Tần Dao đi tìm Cố Trình ký tên vào buổi chiều.

Theo lời Cao Kiến Quốc, khoảng ba bốn giờ chiều Đội trưởng Cố thường có nhiều

thời gian rảnh hơn một chút.

Hải quân yêu cầu cao về kỹ thuật, thể lực không khắt khe như lục quân. Thông

thường sau khi xong việc buổi chiều, trước sau giờ cơm tối sẽ có một khoảng thời

gian tự do, các sĩ quan thường tự tập chạy bộ hoặc chơi bóng.

Tần Dao qua ký tên, Cao Kiến Quốc đã đánh tiếng trước. Vốn dĩ Cao Kiến Quốc

đã tìm Cố Trình một chuyến, nhưng Cố Trình bảo người phải đích thân tới, Cao

Kiến Quốc hết cách, đành dặn dò Tần Dao mấy câu, bảo cô tự mình đi một

chuyến, có vấn đề gì cứ thật thà mà trả lời.

Trần Bảo Trân định đi cùng Tần Dao, ngặt nỗi chiều nay cô lại có tiết, Tần Dao

bảo mình tự đi là được.

Cao Kiến Quốc nhờ một chiến sĩ trẻ dẫn đường cho Tần Dao. Tần Dao ôm bộ hồ

sơ trong lòng, nghĩ đến việc sắp gặp lại “Cố Trình”, tâm trạng vừa buồn bực vừa

thấp thỏm.

Biết sớm cái người làm ở công ty tàu cá là kiểu “công ty tàu cá” thế này, cô đã

chẳng thèm xán lại trêu ghẹo làm gì.

Bất kể là Cố Trình hay cái vị Đội trưởng Cố kia, hình ảnh trong não bộ Tần Dao

đều trở nên mơ hồ. Hai hình tượng này quá tách biệt, không thể dung hòa nổi,

càng không nhìn thấu được bản chất của anh ta.

Hy vọng ký tên xong sẽ không còn liên quan gì nữa.

“Phía trước là tới rồi, đồng chí Tần, cô đừng căng thẳng”

Bầu trời buổi chiều xanh một màu thuần khiết, như thể ai đó dùng cây cọ quét đầy

lên tấm toan, tông màu đồng nhất điểm xuyết vài cụm mây trắng muốt trĩu nặng,

rực rỡ và xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu.

van-nien-dai/chuong-22.html]

Tâm trạng Tần Dao cũng giống như đám mây trên trời, lửng lơ, vừa trầm vừa

nặng, cứ như sắp rơi xuống nhưng lại chẳng chịu rơi.

Bên ngoài tòa nhà văn phòng còn đứng vài người mặc quân phục trắng và đồ

thủy thủ.

Anh lính dẫn đường cho Tần Dao có quen biết với cậu thanh niên mặc đồ thủy

thủ, liền nói qua chuyện của cô.

Cậu thủy thủ da rám nắng, vai đeo cấp hiệu kẻ sọc, cười lên lộ hai hàm răng trắng

như vỏ sò, rất sảng khoái nhiệt tình. Cậu ấy tên là Giang Siêu, nhỏ giọng nói:

“Nghe bảo hôm nay Đội trưởng Cố tâm trạng tốt, tâm trạng tốt thì việc gì cũng dễ

xong”

“Sếp của tụi tôi biết Đội trưởng Cố đang vui nên bảo tôi qua báo cáo mấy chuyện

‘khó nhằn’ ngay”

“Mấy việc này cứ phải lúc lãnh đạo đang vui mới giải quyết được”

Tần Dao nghe xong, cố nén khóe môi đang muốn nhếch lên, trong lòng cười

thầm.

Cô thấy làm lãnh đạo cũng khổ phết nhỉ. Lúc tâm trạng không tốt thì chẳng ai dám

chạm vào vận đen, cứ đợi lúc anh đang vui là người ta lại thi nhau dội gáo nước

lạnh vào mặt.

Để xem cái đốm lửa vui vẻ kia bao giờ thì bị dập tắt, rồi lại trưng ra cái bộ mặt

lạnh như tiền cho coi.

“Đồng chí Tiểu Tần, cô chỉ vào ký cái tên thôi, cô vào trước đi, mắc công tôi vào

trước xong lát cô lại khó làm việc”

Tần Dao nở một nụ cười rạng rỡ: “Vâng, cảm ơn đồng chí”

Tần Dao nguyên bản vốn tới đây với mục đích tìm đối tượng nên đã chuẩn bị sẵn

mọi giấy tờ, cộng thêm bức điện báo từ bên kia gửi tới, chỉ cần Cố Trình ký xong,

y tá trưởng Cát chạy nốt quy trình là có thể tiếp nhận hồ sơ. Y tá trưởng Cát có vẻ

rất chắc chắn cô sẽ ở lại nên chủ động giúp đỡ, Tần Dao rất cảm kích bà.

Ở bên cạnh cô bạn thân Trần Bảo Trân đủ thời gian, Tần Dao ngoài việc nhận

được kỹ năng “Thấu thị”, cô còn nhận được kỹ năng “May mắn”. So với “Thấu thị”

kéo dài một giờ, “May mắn” chỉ dùng được một lần duy nhất.

Tần Dao nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt trước mắt, chắc là “May mắn”

không cần dùng vào lúc này đâu nhỉ?

Cô gõ cửa rồi bước vào.

Cố Trình ngồi sau bàn làm việc, vẫn là bộ quân phục trắng muốt, băng tay ngay

ngắn, cổ áo và cổ tay áo đều trắng sạch tinh tươm. Màu trắng khác với màu đen

giúp người ta trông gầy đi, mặc đồ trắng sẽ tạo cảm giác to hơn một cỡ. Bộ quân

phục hải quân trắng này khiến dáng người Cố Trình trông cao lớn, hiên ngang,

chẳng còn chút vẻ gầy yếu nào, gương mặt góc cạnh sâu sắc.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng nhìn từ góc độ khác nhau hoàn toàn là hai

người khác biệt.

“Đội trưởng Cố, y tá trưởng Cát bảo tôi đến tìm anh ký tên, đây là hồ sơ của tôi”

Tần Dao đứng thẳng người, tiến lên một bước trình giấy tờ.

Bố mẹ cô đều là công nhân viên chức, giấy tờ nhân thân thẩm tra chắc chắn

không có vấn đề gì.

Cố Trình nhận lấy hồ sơ, ngước mắt liếc nhìn cô một cái.

So với ngày đầu gặp gỡ, Tần Dao đã gầy đi một vòng, quần áo mặc trên người

hơi rộng, ngược lại càng làm nổi bật đường cong cơ thể ẩn hiện. Đến đảo mấy

ngày rồi mà làn da vẫn trắng như tuyết, mịn màng như mỡ đông dưới ánh đèn.

Hai bím tóc tết đan xen búi gọn sau gáy, để lộ hoàn toàn khuôn mặt nhỏ nhắn

tràn đầy sức sống thanh xuân. Mặt cô vẫn còn chút thịt, tròn tròn, đôi mắt rất

sáng.

Cố Trình lật xem hồ sơ, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong nhỏ, anh cụp mắt

xuống, cố sức kìm nén cảm xúc, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi thản nhiên nói: “Huấn

luyện không hề nhẹ nhàng đâu, cô suy nghĩ kỹ chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.