Tháng trước anh đi Quế Thành tham gia đào tạo phản gián, mấy ngày trước vừa
họp xong ở Dương Thành, hiện đang chuẩn bị mang một xấp tài liệu bảo mật đi
đảo Quỳnh Châu. Chẳng ngờ thời tiết xấu, tất cả tàu thuyền đều tạm hoãn, đối với
anh mà nói, coi như là nghỉ phép, anh cũng không muốn gây thêm chuyện rắc rối.
Tần Dao trước mắt khiến anh nảy sinh một sự cảnh giác tinh vi, cô trông quá đặc
biệt, Cố Trình chưa từng thấy ai vừa trắng vừa béo lại vừa xinh đẹp như thế này.
“Tôi đi đây” Để lại một câu, Cố Trình quay người định đi thẳng.
“Đợi đã — Anh cũng cầm vé tàu, anh, anh cũng lên đảo phải không? Cho tôi xem
vé tàu trong tay anh chút nào” Tần Dao túm lấy cánh tay anh, vô cùng tự nhiên
xem thông tin trên vé của Cố Trình. Phát hiện hai người đi cùng một chuyến tàu,
Tần Dao mừng rỡ vô cùng.
“Chúng ta đi cùng chuyến đấy! Hay là đi chung đi”
Cả quãng đường này có trai đẹp đi cùng thì sẽ không buồn chán nữa.
Tần Dao khá thích tán tỉnh trai đẹp, dù cô biết rõ giữa đôi bên cũng chỉ là tình cảm
hời hợt. Đám Gen Z như các cô làm gì còn tình yêu chân chính, nhất là với mấy
anh chàng đẹp trai. Anh chàng hot boy trường cấp ba của cô vừa đủ tuổi trưởng
thành đã đi nhà nghỉ với người ta, không biết đã thay bao nhiêu đời bạn gái rồi.
Trai đẹp là một loại tài nguyên khan hiếm, càng là người ưa nhìn thì càng có
nhiều cô gái thích, cứ thế mà lao vào. Tần Dao vốn xinh đẹp diễm lệ, người theo
đuổi cô đa phần là đàn ông có tiền có quyền, nhưng cô lại chỉ thích người có
gương mặt đẹp.
Ngặt nỗi người có mặt đẹp thường dễ ngoại tình. Bạn trai cũ của Tần Dao là tài
tử khoa Văn học, có tài có sắc, lúc theo đuổi thì si tình hết mực, viết không biết
bao nhiêu bài thơ tình. Anh ta kiên trì theo đuổi suốt hai năm, Tần Dao bị làm cho
cảm động, nhưng mới yêu nhau được ba tháng thì gã tra nam này đã ngoại tình
với chính bạn thân của cô, chỉ vì Tần Dao không chịu ra ngoài thuê phòng làm
chuyện ấy với anh ta.
.. Tình yêu nhựa, bạn thân nhựa.
Đàn ông thích cô chẳng qua là vì nhắm vào nhan sắc và vóc dáng, con gái muốn
làm bạn thân với cô, miệng thì nói là chị em tốt nhưng sau lưng lại bôi nhọ cô là
loại lẳng lơ, giả bộ thanh cao.
Sau khi tốt nghiệp, Tần Dao cảm thấy xã hội này làm gì có chân tình, tình yêu,
tình bạn, hay tình thân đều là giả dối, chẳng qua chỉ là sự đan xen của lợi ích mà
thôi. Bố mẹ cô dồn hết tâm trí vào cậu em trai, cũng chẳng phải vì em trai xuất
sắc đến đâu, mà chỉ vì giới tính của nó mà thôi.
[Có kiểm tra mức độ thiện cảm không?]
Tần Dao chọn “Có”. Sau khi xuyên thư, cô mang theo một bàn tay vàng khá vô
dụng, một hệ thống có thể kiểm tra mức độ thiện cảm thật sự của người ngoài đối
với mình, mỗi ngày có thể kiểm tra mười lần.
Điều kiện để kiểm tra là phải có tiếp xúc cơ thể.
Đúng là vô dụng không gì bằng.
Biết mức độ thiện cảm thì có tác dụng quái gì chứ?
[Mức độ thiện cảm của anh ta đối với bạn là 0 (Các bạn chỉ là bèo nước gặp
nhau)]
Tần Dao chằm chằm nhìn vào mặt chàng thanh niên. Thiện cảm bằng 0? Thấp thế
sao? Vừa rồi con bé kia còn có mức thiện cảm là 30 với cô mà.
Hừ, đàn ông.
Tần Dao thẹn quá hóa giận, hạ thấp giọng: “Gặp nhau tức là có duyên, em trai,
hành lý của chị nhiều quá, em có thể giúp chị mang về nhà khách được không?”
van-nien-dai/chuong-3.html]
Cố Trình: “”
Chương 2
Bầu trời như bị thủng một lỗ, mưa tầm tã trút xuống. Dưới ảnh hưởng của cuồng
phong bão táp, quãng đường từ cảng về nhà khách không tính là xa nhưng lại đi
rất vất vả.
Tần Dao che một chiếc ô, bên cạnh là chàng thanh niên tay trái đeo ba lô, tay
phải xách vali, sải bước tiến về phía trước trong mưa gió. Tần Dao nắm chặt cán
ô, thầm may mắn vì mình có “trọng lượng” lớn nên không bị gió thổi bay.
Gió quá to, che ô cũng chẳng có tác dụng mấy, có còn hơn không, chỉ che được
đỉnh đầu.
Phía trước ngực và sau lưng cô đều đã ướt sũng, hai bím tóc tết sũng nước
trở nên đen bóng hơn, mấy sợi tóc mai rũ xuống dán chặt vào gò má trắng nõn,
khiến khuôn mặt cô trông càng tinh xảo nhỏ nhắn, mang một vẻ đẹp khác lạ.
Tần Dao bước những bước nhỏ đi lên phía trước, miệng thở hổn hển, cố gắng
nghiêng ô về phía Cố Trình.
Chàng thanh niên cao hơn cô gần hai mươi xăng-ti-mét, cô che ô cực kỳ vất vả.
Người ta đã giúp cô xách hành lý, cô không thể mặc kệ được.
Cũng may mà bắt được một anh chàng khỏe mạnh, nếu không với cơn mưa thế
này, làm sao cô về được nhà khách đây?
Đi được một đoạn, có hai dãy nhà che chắn, gió đột nhiên nhỏ lại. Tần Dao lẳng
lặng che ô, cắm cúi đi về phía trước, không nói một lời.
Vài lần cô định mở miệng nhưng cứ nghĩ đến việc mức độ thiện cảm thật sự của
chàng thanh niên bên cạnh dành cho mình là “0”, cô lại thấy nghẹn khuất.
Thiện cảm bằng không có nghĩa là gì? Nghĩa là người ta chẳng có chút ấn tượng
tốt đẹp nào về mình cả.
Mặt nóng dán mông lạnh, đúng là tự làm khổ mình.
Dù không nghĩ đến những tâm tư mập mờ nam nữ, nhưng một người lạ hoàn toàn
không có chút thiện cảm nào với mình cũng chẳng phải là chuyện đáng vui vẻ gì.
Tần Dao không kiềm chế được mà bắt đầu nghi ngờ bản thân không đáng yêu
chăng? Là vì cơ thể này béo sao?
Nếu chê cô béo thì đúng là anh ta không có mắt nhìn.
Tần Dao mím môi, chỉ cần có mức thiện cảm là “10” thôi cô cũng có thể hào hứng
nói chuyện với anh thêm vài câu, còn bây giờ cứ coi như làm việc công đi, đến
nhà khách nói lời cảm ơn rồi đường ai nấy đi, cô cũng có lòng tự trọng của mình.
Tạm biệt nhé, cậu em thối tha.
“Cô lo cho mình đi” Cố Trình nhận thấy Tần Dao cứ nghiêng ô về phía mình, còn
phần lớn cơ thể cô lại bị lộ ra ngoài mưa, liền lên tiếng nhắc nhở.
Tần Dao liếc anh một cái, không thèm nói gì.
Trong lòng cô thầm mắng: Đừng có tự luyến, không phải nghiêng về phía anh
đâu, là lo cho hành lý của tôi đấy.
Vali và ba lô của Tần Dao có khả năng chống nước nhất định, nhưng bên trong
toàn là kho lương thực đồ ăn vặt của nguyên thân, bị ngấm nước là hỏng hết.
Cố Trình nhìn thẳng về phía trước, cơn mưa lớn này đối với anh chẳng thấm tháp
gì, nhưng chiếc ô trên đầu lại mang đến sức sát thương còn lớn hơn cả mưa. Tần
Dao che ô thấy mệt, còn đầu anh thì bị cán ô và mặt ô đập trúng cũng thấy mệt
lây.