Tần Dao mím môi, âm thầm bẻ bài: Đồ tự luyến.
Lên nhà đi, tôi về đây.
Ánh đèn từ lối cầu thang kéo dài bóng của hai người. Cố Trình đứng chôn chân
tại chỗ, nhìn Tần Dao từng bước đi lên lầu. Cô lên đến tầng ba, vẫy vẫy tay với
anh rồi bước vào trong nhà.
Hơi ấm bên cạnh đã biến mất, Cố Trình ngẩng đầu lên, những ngôi sao trên trời
vẫn còn đó, lấp la lấp lánh.
Mấy ngôi sao đang cãi nhau này đều biến thành hình bóng của cô gái anh yêu,
vừa nãy cô còn nắm tay anh lắc nhẹ một cái.
Cố Trình không kìm được mà nhấm nháp dư vị hồi lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh sải bước đi vào góc tối, đợi đến khi cả cơ thể đã hoàn toàn giấu mình trong
bóng cây, anh bỗng nhảy chân sáo về phía trước hai bước như một đứa trẻ.
Giày da của đàn ông không giống giày vải của trẻ con, lúc chạm đất phát ra tiếng
bôm bốp trầm đục, rất vang, cứ như vật nặng rơi xuống đất, trời đất đảo điên.
Sau khi bước ra khỏi bóng tối, anh lại trở về là một đội trưởng Cố lạnh lùng
nghiêm nghị.
Từ nhỏ Cố Trình đã có gương mặt trẻ con, hay nói đúng hơn là sinh ra đã đẹp mã.
Lúc bé ngoại hình trông giống con gái nhưng tính cách lại rất thô, nghịch ngợm
phá phách đủ trò. Lớn lên nhập ngũ, vì mặt quá trẻ, thời thiếu niên lại cao gầy
như cây sào nên nhiều người không phục, cười nhạo anh là thằng nhóc vắt mũi
chưa sạch. Cố Trình là người hiếu thắng, để tăng thêm uy tín và uy nghiêm của
bản thân, tính cách anh ngày càng trầm ổn, nét mặt luôn căng ra nghiêm túc, chỉ
cần nhướng mày là khiến người ta sợ hãi. Năng lực cá nhân của anh mạnh đến
mức đáng sợ, từ đó không còn ai dám không phục anh nữa.
Chỉ khi được nghỉ phép, hoặc khi cần ngụy trang, anh mới cố ý để bản thân thả
lỏng.
Nói là ngụy trang, nhưng chính anh cũng không phân biệt được cái nào mới là
giả, chỉ biết rằng cả hai trạng thái anh đều có thể thích nghi hoàn hảo.
Gồng mình lâu rồi thì cũng nên thư giãn một chút.
Không ngờ lúc thả lỏng lại gặp được cô nàng béo nhỏ này. Cô gái anh thích
dường như đều yêu cả hai trạng thái của anh, họ đúng là một cặp trời sinh, đây
mới chính là duyên phận do trời ban tặng.
Trên đường về, tâm trạng Cố Trình luôn rất tốt. Lúc điểm danh buổi đêm, anh
không nói gì nhiều. Chính ủy Chu nhấn mạnh kỷ luật một tràng dài, sau khi giải
tán đội ngũ, Cố Trình cùng chính ủy Chu vừa trò chuyện vừa bước vào văn
phòng.
Vào phòng, chính ủy Chu nhấp một ngụm trà, hỏi thăm xem hôm nay anh đi gặp
đối tượng thế nào rồi?
Cố Trình cũng uống một hụm nước, thổi hơi nóng nghi ngút, đối diện với đôi mắt
nghiêm nghị sau lớp kính của chính ủy.
Cái tâm tư hóng hớt giấu dưới đáy mắt kia cũng không ít đâu.
Chính ủy Chu mỉm cười, gương mặt hiền từ thân thiện: Nói nghe xem nào, có vấn
đề gì cứ để chị dâu cậu giúp tham mưu cho.
Trên đảo hoạt động giải trí ít, huấn luyện trong quân đội lại càng khô khan, chỉ có
mấy chuyện lông gà vỏ tỏi yêu đương xem mắt này là mới mẻ.
Chính ủy Chu thực lòng mong Cố Trình sớm giải quyết xong chuyện gia đình cưới
hỏi. Anh cũng ba mươi tuổi rồi, không thành gia lập thất thì không ra làm sao, mấy
sĩ quan tầm tuổi anh con cái đã chạy đi mua tương được rồi.
Nghe nói anh còn phải khảo sát đằng gái, không biết cô y tá nhỏ họ Tần kia có thể
thành công hạ gục đội trưởng Cố hay không.
Cố Trình này vốn là một khúc xương cứng, xưa nay chưa từng biết nghe lời ai.
Tôi không cần đâu. Cố Trình lúc này cực kỳ tự tin, anh cầm cây bút máy trên bàn
làm việc, tùy ý xoay xoay. Những chuyện lo lắng đều không xảy ra, trái lại chuyện
bất ngờ thì cứ tầng tầng lớp lớp.
van-nien-dai/chuong-53.html]
Anh sẽ không đời nào nói cho chính ủy Chu biết rằng, phương án diễn tập định
sẵn trong đầu hoàn toàn phá sản, kế hoạch ứng phó đều vô dụng. Đội trưởng Cố
tự chấm cho mình một điểm kém.
Tuy nhiên, Cố Trình rất lạc quan. Xét tình hình hiện tại, nhân tố chính là anh vẫn
chưa quen thuộc với kẻ địch, không rõ cô ấy mang theo vũ khí trang bị cụ thể gì,
môi trường tác chiến lại lạ lẫm phức tạp, càng không biết cô ấy sẽ dùng phương
thức tấn công nào, cũng không rõ tình hình quân đồng minh của cô ấy ra sao.
Điểm kém đồng nghĩa với việc tương lai vẫn còn không gian tiến bộ cực lớn. Anh
tin rằng sau vài lần huấn luyện chuyên biệt, cuối cùng anh sẽ đạt được thành tích
tốt nghiệp xuất sắc tuyệt đối.
Chính ủy Chu lẩm bẩm: Chuyện lo lắng? Chuyện bất ngờ?
Ông khó hiểu liếc Cố Trình một cái, thầm nghĩ cái thằng ranh này đang đố chữ
đấy à, hạng người như cậu thì biết lo lắng cái gì?
Cố Trình khoanh tay nhướng mày, nghĩ bụng làm sao mình có thể để người khác
xem trò cười không công được. Có những chuyện phải lấp lửng mới khiến người
ta ngứa ngáy trong lòng.
Trên thế giới này, sẽ không có người thứ hai biết được Cố Trình anh sợ bị đối
tượng phạt đứng trước mặt mọi người rồi bắt hô to rõ ràng là như thế nào đâu.
Đêm nay có rất nhiều sao. Cố Trình nói.
Chính ủy Chu tặc lưỡi một cái: Mùi chua nồng nặc, đúng là mùi chua của tình yêu
nồng nặc quá đi mất. Đội trưởng Cố nhà ta cũng không tránh được thói đời nhỉ.
Nghe nói cô gái kia xinh đẹp lắm.
Cãi nhau cũng giỏi lắm đấy.
Chính ủy Chu: ???
Trong cát giấu những thứ quý giá.
Cố Trình đọc nhanh bài thơ tình ba câu vừa mới ra lò của mình. Lần này không
còn là rập khuôn máy móc, không cần anh phải vắt óc suy nghĩ, câu thơ tự nhiên
tuôn trào.
Đội trưởng Cố bắt đầu thấy mình có tố chất của một nhà thơ.
Cố nén ham muốn cầm bút máy viết lại ngay tại chỗ, anh nhìn sang chính ủy Chu.
Chính ủy Chu đã bắt đầu dùng một ánh mắt còn kỳ quái hơn để quan sát anh.
Cố Trình: ?
Anh nhớ chính ủy Chu cũng là người thích khoe chữ nghĩa, trước kia còn viết mấy
bài thơ vè chẳng ra đâu vào đâu, cứ nhất quyết bắt anh xem.
Bây giờ anh chỉ là có qua có lại, ném đá dò đường thôi mà.
Chính ủy Chu cau mày: Cậu có ý gì đấy?
Không có gì. Cố Trình lắc đầu, anh hít sâu một hơi. Hình như tôi ngửi thấy mùi hải
sản, muốn ăn đồ dưới biển quá.
Mặt chính ủy Chu sắp rạn ra đến nơi rồi.
Đồ dưới biển, thằng nhóc này bao nhiêu năm ở trên tàu chưa ăn chán à? Mới
xuống tàu có mấy ngày thôi mà? Ông là ông sắp ăn đến phát nôn rồi đây.
Cái thằng này yêu đương kiểu gì vậy, hay là không hợp với con gái nhà người ta
nên cãi nhau rồi? Thấy không bằng những ngày độc thân lênh đênh trên biển à?
Chính ủy Chu cảm thấy thật khó diễn tả bằng lời, ông chắp tay sau lưng đi đến
cạnh bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cuốn sổ chép tay: Đồ thu giữ được
hôm nay, ngày mai phải tiêu hủy rồi, hay là cậu cầm lấy mà đọc vài trang đi.