Tần Dao lật xem quần áo của anh, phát hiện trên đó đã thêu sẵn hai chữ “Cố
Trình”, thế mà cái tên này còn muốn thêu thêm tên mình ở vị trí khác nữa, đúng là
rảnh rỗi sinh nông nổi.
Anh còn nợ tôi chín chiếc khăn tay đấy, trên khăn thêu tên của hai đứa mình, thêu
cả họ lẫn tên thì lộ liễu quá, cứ thêu thành “Cố – Tần” thôi, bên cạnh em điểm
xuyết thêm ít hoa cỏ gì đó.
Tần Dao: Em không biết thêu đâu.
Đơn giản thôi mà. Cố Trình lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng, đây chính là
chiếc mà Tần Dao đã tặng anh, bên trên đã thêu xong họ của hai người, bên cạnh
còn có một nhành hoa mộc lan.
Em không biết cái khác thì cứ thêu theo mẫu này.
Tần Dao cầm lấy chiếc khăn tay màu hồng nhỏ nhắn, trông rất quen mắt, hình
như đúng là chiếc cô tặng đi dạo trước. Chiếc khăn vốn trơn màu giờ đã được
thêu tên hai người và một nhành hoa mộc lan sống động như thật.
Có thể thấy người thêu hoa văn này có tay nghề cực kỳ tốt, Tần Dao nhìn thấy
cũng thích mê.
Anh nhờ ai thêu thế? Tay nghề giỏi vậy? Trong quân đội các anh đúng là lắm nhân
tài. Tần Dao tò mò huých tay Cố Trình.
Cố Trình mặt không cảm xúc: Cứ coi là vậy đi, đúng là một nhân tài.
Ai thế, kết hôn chưa anh?
Cố Trình nhíu mày: Em định làm gì?
Em muốn nhờ người ta thêu giúp em hai chiếc khăn, nếu người ta kết hôn rồi thì
em còn phải giữ kẽ chứ.
Cố Trình mím môi: Cái đó thì không cần.
Cái gì cơ?
Kết hôn rồi cũng không cần giữ kẽ. Cố Trình trải chiếc khăn ra, thấp giọng nói.
Hả? Tần Dao sững sờ, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô nhìn anh đầy vẻ
không tin nổi: Đội trưởng Cố, không lẽ là anh tự thêu đấy chứ?
Một người đàn ông mà lại có tay nghề thêu thùa khéo léo thế này, đúng là khiến
người ta phải kinh ngạc.
Cố Trình đen mặt gật đầu: ..
Nếu không phải lo Tần Dao sẽ làm hỏng chiếc khăn tay đầu tiên, Đội trưởng Cố
cũng chẳng đến mức phải đích thân ra tay. Dù anh không có thiên phú nghệ thuật
nhưng khả năng vẽ phác thảo rất tốt, tay mắt phối hợp nhuần nhuyễn, thêu một
nhành mộc lan tiêu chuẩn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mấy thứ đơn giản thế này, có mắt là làm được thôi. Cố Trình hơi hất cằm, giọng
điệu đầy vẻ khinh khỉnh.
Tần Dao im lặng: ..
Về phần Tần Dao, cô vốn định buông xuôi không làm, nhưng hoa văn mộc lan Cố
Trình thêu thực sự rất đẹp, cô cũng muốn tự thêu cho mình một chiếc, rồi tặng
cho cô bạn thân Trần Bảo Trân một chiếc nữa.
Bản thân cô chưa từng làm việc thủ công gì nhiều, chỉ duy nhất hồi còn đi học
từng nuôi tằm, thêu tranh chữ thập, đan áo len, tết dây đeo tay. Ngoài việc học
ra thì ở trường làm cái gì cô cũng thấy vui.
Đi làm cũng thế.
Trưa hôm sau ăn cơm xong, vẫn chưa đến giờ nghỉ trưa, Tần Dao ngồi trên ghế
gỗ, lấy khăn tay và kim chỉ ra định bắt đầu thêu.
Hứa Vân nhìn thấy cảnh này từ ngoài cửa, cô ta mỉm cười, trong lòng nảy ra một
ý định.
van-nien-dai/chuong-61.html]
Là một người phụ nữ dịu dàng đảm đang, việc kim chỉ vốn là sở trường của cô ta,
cô ta định dùng việc này để tiếp cận Tần Dao.
Tiểu Tần, em đang thêu gì đấy? Khăn tay à? Tặng cho Đội trưởng Cố sao? Hứa
Vân bước tới, Thêu hoa văn gì thế? Chị thêu thùa cũng khá lắm, hay là để chị dạy
em—
Vừa dứt lời, Hứa Vân nhìn thấy chiếc khăn hồng trong tay Tần Dao, trên đó thêu
nhành mộc lan tinh xảo đẹp mắt, đường kim mũi chỉ không hề rối loạn, mặt trước
mặt sau đều sạch sẽ xinh đẹp.
Hứa Vân ngây người, tay nghề này còn giỏi hơn cả cô ta, cô ta thốt lên: Đây là
em thêu à?
Tần Dao hơi ngượng: Cứ coi là vậy đi ạ.
Tần Dao định cất khăn và kim chỉ đi, nhưng Hứa Vân lại không thể tin nổi mà
vươn tay chộp lấy chiếc khăn, tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Tần Dao thuận tay kiểm tra độ thiện cảm.
[Độ thiện cảm cô ta dành cho bạn là -30 (Cô ta ghét bạn)]
Tần Dao kỳ quái liếc nhìn Hứa Vân, không biết tại sao người đàn bà này lại ghét
mình? Chẳng lẽ vì ngạc nhiên trước tay nghề kim chỉ của cô? Hay là vì ngứa mắt
khi thấy cô ở bên Cố Trình?
Em thêu đẹp thật đấy, chị còn chẳng có tay nghề đó, mấy cô gái trẻ nên học tập
em nhiều vào. Hứa Vân không ngớt lời khen ngợi.
Y tá Hứa này nét mặt dịu dàng nhưng giọng nói lại không mấy dễ nghe, cách nói
chuyện rất già dặn, có thói quen kéo dài âm điệu, ngay cả những câu chuyện
phiếm bình thường cũng mang chút giọng điệu “khuyên bảo tận tình”, giống như
đang dốc hết tâm can ra nói với bạn vậy.
Tần Dao cảm thấy phản cảm với sự tiếp cận của cô ta, rõ ràng là lời nói không đi
đôi với lòng mà còn cố tình xán lại gần, không biết đang tính toán cái quái gì?
Tần Dao dọn dẹp đồ đạc xong thì ngồi xuống bàn làm việc, cầm cuốn tạp chí văn
nghệ lên, không thèm bắt chuyện với Hứa Vân khiến cô ta cụt hứng.
Tiểu Tần, y tá trưởng Cát đã kể chuyện của em cho chị nghe rồi, chị cứ đợi em
đến tìm chị mà mãi chẳng thấy đâu, vì để được ăn kẹo hỷ của em với Đội trưởng
Cố, hôm nay chị đành chủ động tìm đến tận nơi đây.
Chị nói cho em nghe vài bí quyết làm phụ nữ nhé.
Tần Dao xua tay: Chị Hứa, cảm ơn ý tốt của chị, nhưng em là người thành thật,
em muốn dùng bộ dạng chân thực nhất của mình để đối diện với người thân bạn
bè.
Hứa Vân cười nói: Thế em không sợ không vượt qua được thời gian thử thách à?
Giả vờ được một lúc chứ không giả vờ được cả đời, không vượt qua được thì
thôi, trên đảo thiếu gì đàn ông đâu chị.
Em mệt rồi, đi ngủ trưa đây.
Hứa Vân đi ra hành lang, gương mặt đen xì như nhọ nồi, đầy vẻ âm hiểm, cô ta
thất bại trong việc kết giao với Tần Dao sao? Con đàn bà ngu ngốc Tần Dao kia
chẳng lẽ không nên coi cô ta là người chị lớn để dốc bầu tâm sự à?
Đợi khi quan hệ giữa hai người thân thiết hơn, Hứa Vân có thể tự nhiên mà đâm
bị thóc chọc bị gạo trước mặt Tần Dao, tỏ vẻ xót xa cho cô, khiến cô gây chuyện
với Cố Trình.
Nhưng Tần Dao căn bản không thèm kết giao với cô ta.
Hứa Vân đảo mắt, lại nảy ra một ý tưởng khác, buổi trưa cô ta không ngủ mà hễ
gặp ai cũng khen ngợi tay nghề của Tần Dao: Y tá Tần khéo tay lắm, đang thêu
khăn cho Đội trưởng Cố đấy.
Thêu đẹp cực kỳ luôn, còn tinh xảo hơn cả thợ thêu trong cung đình ngày xưa ấy
chứ.
Ai muốn học thì nhất định phải đến thỉnh giáo cô ấy nhé!
Tần Dao còn chưa kịp hạ mũi kim nào thì danh tiếng khéo tay đã đồn xa khắp
bệnh viện. Trong phòng trực, một nhóm các cô gái trẻ trêu chọc: Tiểu Tần, không
ngờ cậu lại có tay nghề này đấy.