Thập Niên 70: Cô Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Trong Văn Niên Đại

Chương 63



Sẵn sàng

Cách thêu chữ thập rất đơn giản, không dễ bị lỗi, Tần Dao thêu ra một chú vịt

vàng trông cũng ra dáng lắm, còn thêu thêm cả họ của cô và Cố Trình vào nữa.

Dù sao thì một chiếc khăn tay cũng được hoàn thành một cách đầy tính đối phó

như vậy, thế mà làm xong lại thấy hơi hưng phấn!

Đợi lúc Cố Trình đến tìm, Tần Dao dâng chiếc khăn tay của mình lên như dâng

báu vật: Đội trưởng Cố, mau xem chiếc khăn tay em thêu này.

Thêu xong rồi à? Cố Trình rất vui, gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười, anh

khẽ sờ mũi để che giấu sự mong đợi và đắc ý của mình.

Teng teng teng tèng. Tần Dao trải chú vịt vàng của mình ra.

Cố Trình: ..

Ở góc phải bên dưới của chiếc khăn tay trơn màu, một chú vịt béo tròn xiêu vẹo

đang ngồi xổm, bên cạnh thêu hai chữ “Cố – Tần”. Anh chạm tay vào chú vịt còn

chưa lớn bằng hai ngón tay mình, chiếc khăn chỉ cần hơi gấp lại là chú vịt biến

mất tiêu.

Sao lại là một con vịt? Cố Trình nhíu mày, hoàn toàn khác xa với những gì anh

tưởng tượng. Chẳng lẽ sau này anh phải dùng chiếc khăn này trước mặt người

ngoài rồi nói là đối tượng làm cho mình sao?

Nói thực lòng, chú vịt nhỏ Tần Dao thêu không hề xấu, rất đáng yêu. Khổ nỗi nó

không hợp với một người đàn ông mét tám như anh, mà hợp với mấy đứa nhóc

mẫu giáo bốn năm tuổi hơn.

Tần Dao: Lần sau em thêu cho anh một con gấu trúc!

Cố Trình xoa xoa thái dương, không còn ôm hy vọng gì nữa: Đừng thêu một con,

thêu hai con đi, có đôi có cặp nhìn cho đẹp.

Được thôi. Tần Dao nghiến răng, phản ứng này của Cố Trình làm cô rất khó chịu.

Hiện tại họ chưa hẳn là người yêu nhưng cũng đang trong trạng thái mập mờ

“trên tình bạn, dưới tình yêu”. Đối tượng mập mờ tự tay thêu khăn cho mà anh lại

có cái phản ứng này đây.

Một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, độ thiện cảm giảm ngay ba mươi điểm,

Tần Dao chỉ muốn đá cho anh một cái. Thực tế là cô đã duỗi chân đá anh thật:

Không thích thì trả lại cho em.

Tần Dao vươn tay định giật lại chiếc khăn, Cố Trình giữ chặt lấy: Đã đưa cho tôi

rồi thì là của tôi, đừng hòng lấy lại.

Cố Trình cất chiếc khăn vào túi, búng nhẹ lên trán cô: Nhớ lấy, còn nợ tôi tám

chiếc đấy. Gấu trúc, hai con.

Cố Trình có được chiếc khăn tay vịt vàng này, theo tính cách trước đây của anh

thì tuyệt đối không bao giờ mang theo bên người để dùng. Nếu bị người ngoài

nhìn thấy thì ra thể thống gì? Chẳng phải sẽ cười anh thối mũi sao. Nhưng đây là

do Dao Dao tự tay thêu!

Mình bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Chính Cố Trình cũng thấy kỳ quái. Tần Dao

đưa cho anh hai chiếc khăn, một chiếc màu hồng nhạt thêu hoa mộc lan là chiếc

đầu tiên cô tặng; chiếc còn lại màu vàng nhạt có thêu chú vịt nhỏ. So với chiếc

đầu tiên, anh lại thích chiếc thứ hai hơn.

Lúc rảnh rỗi anh lại mân mê chú vịt béo trên đó, một ngày trôi qua thành ra thói

quen luôn. Chiếc khăn này hợp để dùng hàng ngày, chú vịt vàng ở góc dưới, nắm

gọn trong lòng bàn tay thì người ngoài không thấy được.

Nhưng anh không biết Chính ủy Chu có đôi mắt tinh tường: Khăn này đối tượng

cậu thêu à?

Triệu Minh Kim đứng bên cạnh trợn tròn mắt: Là. là Tiểu Tần ạ.

Chính ủy Chu không bớt tính hóng hớt: Nghe nói đối tượng của cậu khéo tay lắm.

van-nien-dai/chuong-63.html]

Triệu Minh Kim ngưỡng mộ: Đội trưởng Cố, cho xem chút đi.

Thắng làm vua, thua làm giặc, anh và bác sĩ Hà đều bại dưới tay Đội trưởng Cố.

Triệu Minh Kim vốn tính phóng khoáng, thua là thua, giờ chỉ đợi ăn kẹo hỷ thôi.

Gương mặt không cảm xúc của Cố Trình chẳng lộ ra chút tâm tư nào, anh lấy hai

chiếc khăn ra, trải rộng, giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: Tiểu Tần thêu cho tôi

đấy.

Chính ủy Chu và Triệu Minh Kim nhìn kỹ, một chiếc hoa mộc lan, một chiếc vịt

vàng nhỏ. Hai người ngơ ngác không hiểu gì, đây là do cùng một người thêu sao?

Chính ủy Chu chỉ vào bông mộc lan: Tôi thích cái này, thêu đẹp đấy.

Con vịt này đáng yêu phết. Triệu Minh Kim tò mò: Đều là Tiểu Tần thêu à? Không

đúng nha Đội trưởng Cố, con vịt này không lẽ là do anh thêu đấy chứ?

Chính ủy Chu bị sặc nước miếng: Khụ khụ khụ.

Cố Trình đen mặt: Đây là đối tượng tôi thêu.

Triệu Minh Kim truy hỏi đến cùng: Sao lại thêu một con vịt nhỏ thế này?

Cố Trình liếc anh ta một cái, đầu óc bỗng lóe lên một ý tưởng, anh khoanh tay,

giọng điệu thản nhiên: Cô ấy bảo là thêu trước cho con gái cưng của chúng tôi

sau này đấy. Tôi dùng trước thôi. Con gái mà, hay lo xa lắm.

Triệu Minh Kim: ???!!!!

Tần Dao thêu cho Trần Bảo Trân một chiếc khăn tay chim cánh cụt, thêu chữ thập

hình chim cánh cụt có cái bụng tròn xoe, trông rất mập mạp đáng yêu.

Đáng yêu quá! Dao Dao, cậu giỏi thật đấy! Trần Bảo Trân chưa thấy chim cánh

cụt bao giờ, chỉ biết qua sách Mười vạn câu hỏi vì sao là có vùng Nam Cực và

mấy loài sinh vật ở đó.

Thêu chữ thập đơn giản nên Trần Bảo Trân cũng đòi tự thêu: Dao Dao, cậu dạy

mình đi, mình cũng muốn thêu tặng cậu một con chim cánh cụt.

Tần Dao và Trần Bảo Trân ngồi trong sân chơi thêu chữ thập. Cái món thêu chữ

thập này từng rầm rộ một thời vào những năm hai nghìn lẻ mấy, trong trung tâm

thương mại có rất nhiều cửa hàng thêu, thậm chí còn có lời đồn là một bức tranh

thêu chữ thập có thể bán được cả vạn tệ.

Tần Dao biết vài người dì từng thêu món này, bản thân cô cũng có học qua chút

ít, giờ chậm rãi hồi tưởng lại mấy cách đâm kim để dạy cho Trần Bảo Trân.

Đôi bạn thân ở ngoài sân, Cố Trình và Cao Kiến Quốc ở trong nhà, hai người đàn

ông nhìn nhau trân trân.

Đội trưởng Cố này, tôi ấy à, thật chẳng dễ dàng gì. Cao Kiến Quốc ngồi trên ghế

thấp, cạnh chân đặt một cái mẹt, tay cầm quần áo, anh đang xỏ kim chỉ để tự vá

đồ cho mình.

Anh cố tình thở dài: Bảo Trân nhà tôi chẳng biết làm gì cả, quần áo rách cũng

không biết vá, toàn phải đến tay tôi.

Trong nhà không có người ngoài nên Cao Kiến Quốc rất mặt dày, anh cũng chẳng

thấy chuyện này là xấu hổ. Hồi trước chưa có vợ thì quần áo rách chẳng phải

cũng tự mình vá sao? Thử hỏi có người đàn ông nào chưa từng vá đồ cơ chứ.

Tiểu Tần nhà cậu khéo tay, nổi danh khắp cả khu tập thể rồi, tôi không có được

diễm phúc như cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.