Lâm Uyển Thư còn chưa mở mắt, đã mơ màng nghe thấy tiếng khóc nỉ non của
trẻ con bên tai.
“Oa oa~ Mẹ~ Mẹ!”
Miễn cưỡng chống đỡ mí mắt nặng trĩu, cô lần theo tiếng khóc nhìn sang, liền
thấy một cục bột nhỏ trắng trẻo mềm mại.
Đứa bé ở đâu ra vậy?
Lâm Uyển Thư có chút kinh ngạc, đang định mở miệng hỏi tại sao mình lại ở đây,
thì đột nhiên phát hiện có điều không bình thường!
Đập vào mắt không phải là căn biệt thự to lớn sáng sủa của cô, mà là một căn
nhà ngói đất xám xịt.
Vách tường được đắp bằng gạch mộc làm từ loại bùn đặc biệt, trên tường cũng
không trát vữa mà trát bằng bùn.
Có lẽ do tay nghề của người trát tường rất tốt, cho dù là trát bằng bùn nhưng
trông vẫn rất bằng phẳng…
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, không phải cô đã chết rồi sao? Sao lại ở chỗ này?
Nhìn những món đồ mang đậm hơi thở thời đại trong phòng, đáy mắt Lâm Uyển
Thư tràn đầy kinh hãi, cả người cũng “vụt” một cái ngồi bật dậy từ trên giường.
Cốc tráng men, phích nước nóng, chân dung Mao chủ tịch…
“Hu hu~ Mẹ!”
Đứa bé thấy cô ngồi dậy, liền vươn ra hai cái tay nhỏ, níu lấy vạt áo trước ngực
rồi rúc vào lòng cô.
Cảm giác ấm áp mềm mại ấy truyền đến, đầu óc Lâm Uyển Thư “ong” lên một
tiếng!
Đồng thời, trong đầu cũng xuất hiện thêm một vài ký ức mà cô chưa từng trải qua.
Sau khi sắp xếp lại những ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu, Lâm Uyển Thư
cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình.
Đứa bé này… là con của cô!
Cô đã quay về quá khứ, còn gả cho liệt sĩ công hạng nhất nổi tiếng lừng lẫy trong
đội là Tần Diễn?!
Tất cả những chuyện này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào?
Nhưng không đợi cô nghĩ nhiều, đứa bé đã tự mình đưa tay vạch áo cô ra!
Lâm Uyển Thư kiếp trước cho đến chết cũng không có lấy một đứa con, lúc này
ôm cục cưng mềm mại trong lòng, hai tay cô không khỏi run rẩy.
“Đừng vội, đừng vội, mẹ cho con bú”
Đứa bé đã được một tuổi ba tháng, nhưng thời đại này vật chất thiếu thốn, căn
bản không có gì đủ dinh dưỡng cho trẻ con ăn, nên “cô” của kiếp này vẫn chưa
cai sữa cho con.
Cô thành thục vén áo lên, cho đứa bé bú.
Cậu nhóc có lẽ đã đói lắm rồi, vừa được bú sữa mẹ, liền nuốt từng ngụm từng
ngụm lớn.
Có lẽ là do mẫu tử liền tâm, một người chưa từng nuôi con như cô, vào khoảnh
khắc ôm lấy cục thịt nhỏ này, trái tim liền mềm nhũn như nước.
Ở kiếp trước, trong mắt người ngoài, cô là phu nhân của vị thủ phú mà người
người đều ngưỡng mộ.
Chồng biết kiếm tiền, lại không có tính trăng hoa, cho dù cô bốn mươi tuổi vẫn
không có con, anh ta vẫn không rời không bỏ cô.
Nhưng không một ai biết, kết hôn hai mươi năm, người đó chưa từng chạm vào
cô.
Mà hai người kết hôn thực ra cũng là vì một tai nạn cẩu huyết.
Lâm Uyển Thư không cẩn thận rơi xuống nước, là Triệu Minh Viễn đã cứu cô.
Trước mắt bao người bị một người đàn ông bế lên từ dưới nước, cho dù cô không
muốn cũng chỉ có thể gả cho anh ta.
Đối với ơn cứu mạng của anh ta, trong lòng Lâm Uyển Thư rất biết ơn, cho dù
không có tình cảm với anh ta, cô cũng dự định sẽ sống thật tốt với anh ta.
Thế nhưng từ ngày kết hôn, hai người ngoài việc đắp chung một chiếc chăn đi
ngủ ra thì không hề có một chút tiếp xúc nào.
Mẹ ruột của Lâm Uyển Thư mất sớm, không có ai dạy bảo, cộng thêm tính cách
cô vốn bảo thủ, mỗi ngày ngoài làm việc ra thì vẫn là làm việc, căn bản sẽ không
đi nghe những lời ong tiếng ve lộn xộn, đến nỗi cô kết hôn rồi mà cũng không hiểu
vợ chồng bình thường nên như thế nào.
Bởi vì mãi không có con, lại thêm ơn cứu mạng, sau khi kết hôn bị mẹ chồng hành
hạ, cô cũng nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau cải cách mở cửa, Lâm Uyển Thư bắt đầu kinh doanh nhỏ.
Có lẽ là do cô may mắn, việc làm ăn ngày càng phát đạt, chẳng mấy năm đã kiếm
được không ít tiền.
Do trong lòng áy náy, khi Triệu Minh Viễn đề nghị tiếp quản nhà máy, Lâm Uyển
Thư đã không phản đối mà lui về hậu trường.
Vào những năm chín mươi, miền Nam đâu đâu cũng là vàng, nương theo ngọn
gió đông này, Lâm Uyển Thư đã tích lũy được một khối tài sản không nhỏ.
Trong quá trình này, cô cũng cuối cùng đã hiểu ra tại sao mình không thể có con,
cũng điều tra ra được chuyện mình bị rơi xuống nước được hắn cứu năm đó vốn
không phải là một tai nạn.
gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-1-co-trong-sinh-con-co-them-mot-dua-
behtml]
Nhưng đã muộn rồi, Triệu Minh Viễn đã sớm trở thành người nắm quyền thực tế
của tập đoàn!
Có được năng lực rồi, hắn ta cũng không cần che giấu nữa, bắt đầu đưa đủ loại
đàn ông về nhà!
Lâm Uyển Thư bị lừa dối mười mấy năm, cô hận mình ngu ngốc, cũng hận Triệu
Minh Viễn đã khiến mình trở thành đồng thê.
Để báo thù Triệu Minh Viễn, cô đã mất mấy năm để vô hiệu hóa cổ phần của hắn,
và đá hắn ra khỏi tập đoàn.
Vậy mà cô chân trước vừa xử lý xong Triệu Minh Viễn, chân sau đã bị xe tông!
Mở mắt ra lần nữa, cô không ngờ mình lại quay về năm 1974, còn gả cho quân
nhân Tần Diễn!
Tất cả những điều này kỳ ảo đến mức khiến Lâm Uyển Thư không khỏi hoài nghi,
rốt cuộc những chuyện xảy ra ở kiếp trước là thật, hay là do ký ức của cô bị rối
loạn?
Nếu không phải là thật, tại sao cô lại có thể nhớ rõ mồn một từng hợp đồng kinh
doanh mà mình đã ký chứ?
Nhưng nếu là thật, tại sao đời này cô lại gả cho Tần Diễn? Còn sinh cả một đứa
con nữa?
Rõ ràng kiếp trước bọn họ hoàn toàn không có chút liên quan nào.
Bỗng nhiên, Lâm Uyển Thư lại nhớ tới luồng sáng trắng lóe lên từ cổ tay trái lúc
mình bị xe tông.
Cô vội vàng giơ tay lên, đến khi nhìn thấy nốt ruồi son nhỏ trên cổ tay, lúc này mới
thở phào nhẹ nhõm.
Ý niệm vừa động, giây tiếp theo, một không gian tựa như chốn bồng lai tiên cảnh
liền xuất hiện trong đầu cô.
Hóa ra nốt ruồi nhỏ này là một không gian.
Không gian này vốn là một miếng ngọc mẹ cô để lại, trong một lần tai nạn, máu
đã rơi lên miếng ngọc bội, và miếng ngọc bội cũng từ đó hóa thành một nốt ruồi
mang theo không gian.
Cũng chính là nhờ vào không gian này, Lâm Uyển Thư mới có thể gây dựng được
một cơ nghiệp lớn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Trong không gian vẫn duy trì dáng vẻ trước khi cô bị xe tông, một hồ linh tuyền
bốc lên làn khói trắng mờ ảo nằm ở chính giữa không gian.
Bốn phía là đủ loại thực vật mà cô nhận ra và cả không nhận ra.
Cách linh tuyền không xa là một căn nhà.
Căn nhà nhìn từ bên ngoài không lớn, nhưng sau khi vào trong lại là cả một thế
giới khác, rộng bằng bốn sân bóng đá tiêu chuẩn.
Ngoài những thứ vốn có trong không gian, bên trong còn được cô chất đầy đủ loại
vật tư từ kiếp trước.
Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng hàng ngày, thậm chí cả hoa quả, rau củ, thịt thà tươi
sống cùng với sơn hào hải vị, thứ gì cũng có.
Mà đồ vật trong căn nhà gỗ, bỏ vào như thế nào thì sẽ mãi mãi giữ nguyên như
thế, cho dù là đồ tươi sống cũng sẽ không bị thối rữa.
Một góc nhà gỗ còn có từng hàng giá sách, trên giá là đủ loại sách vở.
Một nửa số sách đó là vốn có sẵn trong không gian, nửa còn lại là do chính cô
sưu tầm.
Nhà ngoại của Lâm Uyển Thư nhiều đời làm nghề y, sau này vì chiến tranh loạn
lạc, chi của bọn họ chỉ còn lại một mình mẹ cô là Đào Tiêm Vân.
Đào Tiêm Vân theo cha mẹ chạy nạn đến thôn Thượng Oa, cũng chính là đại đội
Hồng Tinh sau này.
Vì chiến tranh loạn lạc, Đào Tiêm Vân cũng không có cơ hội học được chút y
thuật nào từ cha mình. Khó khăn lắm mới định cư được thì sức khỏe của cha Đào
mẹ Đào cũng dần yếu đi, tự biết mình không còn sống được bao lâu, hai người
bèn vội vàng tìm một gia đình để gả con gái đi.
Quả nhiên, Lâm Uyển Thư vừa được sinh ra không lâu, hai ông bà cũng lần lượt
qua đời.
Mà số phận của Đào Tiêm Vân cũng thật không tốt, sinh Lâm Uyển Thư xong thì
tổn hại thân thể, mãi không thể mang thai đứa thứ hai.
Nhà chồng không thích, cộng thêm mấy năm sau gặp phải nạn đói, cuối cùng bà
buông tay về trời, để lại Lâm Uyển Thư sáu tuổi bơ vơ một mình, cùng với miếng
ngọc bội mà bà đã lén đưa cho con gái.
Cũng không biết có phải vì miếng ngọc bội này là vật gia truyền hay không, mà
sách bên trong phần lớn đều là sách y.
Lâm Uyển Thư hận sự ngu ngốc của mình, ngay cả thường thức giữa vợ chồng
cũng không hiểu.
Trong mấy năm đó, cô không chỉ lên kế hoạch báo thù Triệu Minh Viễn, mà mỗi tối
còn trốn trong không gian đọc sách y học của tổ tiên để lại.
Có lẽ là do di truyền được thiên phú về y thuật, rất nhiều nội dung cô vừa nhìn đã
hiểu, căn bản không tốn chút sức lực nào.
Mấy năm trôi qua, cô đã đọc được bảy tám phần số sách trên cả một giá sách.
Ngoài đọc sách, cô còn học châm cứu, xoa bóp và cả bào chế thuốc.
Để bào chế thuốc, cô còn lập riêng một phòng thí nghiệm, thiết bị bên trong không
chỉ tiên tiến mà còn đầy đủ.
Tuy chưa từng hành nghề y, nhưng vốn kiến thức của cô đã vô cùng phong phú.
Sau khi xem xét không gian xong, Lâm Uyển Thư bỗng nhiên lại nghĩ tới nhất kiện
chuyện rất nghiêm trọng.
Đời trước, dường như chỉ không lâu sau Tết Đoan Ngọ, trong thôn đã truyền đến
tin dữ Tần Diễn hy sinh
——————–