Vu Phương Phương tay vẫn đang khoác tay Lâm Uyển Thư, đang thân mật nũng
nịu thì cảm giác có một ánh mắt lành lạnh rơi trên tay mình.
Cảm giác sống lưng lạnh toát quen thuộc đó khiến cô ta không khỏi cứng đờ cả
người, tay cũng tự động buông cánh tay Lâm Uyển Thư ra.
“À thì, Uyển Uyển, chồng tôi chắc cũng về rồi, tôi về trước đây nhé”
Vu Phương Phương từ trước đến nay chẳng coi ai ra gì, vốn dĩ nhìn thấy Tần
Diễn đã như chuột thấy mèo, bình thường không có chuyện gì sẽ không lượn lờ
trước mặt anh ấy, bây giờ còn bị anh ấy phòng bị như kẻ địch thế này, cô ta đâu
còn dám ở lại đây nữa?
Lâm Uyển Thư nhìn thấy một màn cách dăm ba bữa lại diễn ra này, nhất thời vừa
bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
“Không phải cậu nói muốn ăn ốc sao? Mấy ngày hôm trước tớ nhặt về giờ đã nuôi
sạch rồi, đợi tớ xào xong cậu bưng một đĩa về mà ăn”
Nghe nói cô ấy sắp xào ốc, hai mắt Vu Phương Phương lập tức lại sáng lên.
“Ốc xào được rồi à? Vậy tôi đợi một lát rồi về”
Có đồ ăn rồi, cô ta đâu còn để ý đến ánh mắt của Tần Diễn nữa?
Vừa nghĩ đến món ngon được nếm thử hôm đó, nước miếng của cô ta suýt nữa
thì chảy xuống đất.
“Dì Uyển Thư, cháu cũng muốn ăn ốc, cháu đến giúp dì kẹp đuôi ốc”
Phùng Kiến Thiết còn trực tiếp nuốt nước miếng ừng ực, chỉ hận không thể lập
tức cắt ốc ngay bây giờ.
Tiểu Miêu Miêu tuy còn nhỏ, nhưng ốc được nuôi trong nhà, cô bé ngày nào cũng
thấy nên sớm đã nhận ra đó là thứ gì rồi.
Lúc này nghe người lớn nhắc đến ốc, cô bé cũng phấn khích hét theo một câu.
“Nô~”
Tần Diễn cũng nhớ mãi không quên món ngon hôm đó, nghe Lâm Uyển Thư nói
muốn xào ốc, anh hoàn toàn không có ý định cho Phùng Kiến Thiết cơ hội ra tay.
“Để chú cắt là được rồi, cháu giúp chú Tần trông em gái chơi một lát”
Cứ như vậy, chỉ một câu nói của Lâm Uyển Thư, sự chú ý của mọi người đều bị
món ốc thu hút.
Tần Diễn đi bưng ốc ra, Phùng Kiến Thiết và Tiểu Miêu Miêu thì lon ton chạy theo
phía sau.
Vu Phương Phương cũng không ngồi không, liền đi phụ rửa ớt và lá tía tô.
Tuy cô ta vẫn chưa biết nấu ăn, nhưng bây giờ ít nhất cũng đã học được cách
phụ giúp việc vặt.
Tần Diễn không hổ là một chiến binh lục giác, làm gì cũng ra dáng ra hình.
Những con ốc tròn vo kia trong tay người khác kẹp mấy cái cũng chưa chắc đã
được một con, vậy mà trong tay anh lại ngoan ngoãn vô cùng.
Kẹp một cái là được một con, vết cắt trên mỗi con đều ngay ngắn, gọn gàng.
Màn thao tác này khiến Phùng Kiến Thiết nhìn đến ngẩn cả người.
“Ba ba~ Giỏi!”
Tiểu Miêu Miêu không hiểu gì cả, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cô bé
vỗ tay cổ vũ cho anh.
Vẻ mặt Tần Diễn không có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe môi anh rõ
ràng đã cong lên một đường cong nhàn nhạt.
Trong sân, Lâm Uyển Thư vẫn đang thoăn thoắt may bộ quần áo trên tay.
Tay nghề may vá của cô vốn đã tốt, cộng thêm quần áo trẻ con nhỏ, may một bộ
căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.
Chỉ là cô còn chưa may xong, đột nhiên, ở cửa xuất hiện hai chiến sĩ trẻ đang
khiêng một chiếc máy may.
“Máy may! Là máy may!”
Bên cạnh hai chiến sĩ trẻ còn có mấy đứa trẻ vây quanh, vừa la hét vừa nhảy nhót
đi theo phía sau.
Lâm Uyển Thư thấy hai chiến sĩ trẻ đi thẳng vào cổng nhà mình, không khỏi có
chút kỳ lạ.
Cô đặt kim chỉ trong tay xuống rồi bước tới.
“Đồng chí, các anh tìm ai vậy?”
Tiểu Trịnh đột nhiên nhìn thấy một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, suýt chút nữa
thì bị lóa cả mắt.
Đợi đến khi hoàn hồn, cậu ta đỏ bừng mặt nói: “Chị… chị dâu, cái máy may này…
là Doanh trưởng bảo chúng tôi khiêng tới ạ”
Người ta đều nói đi lính ba năm, heo mẹ cũng đẹp như tiên nữ.
Trong quân đội quanh năm không thấy bóng dáng nữ đồng chí nào, lúc này bị sắc
đẹp tấn công bất ngờ, Tiểu Trịnh đến nói cũng không rành mạch nữa.
Nhưng cậu ta còn chưa kịp nhìn thêm hai cái, đã thấy Tần Diễn từ trong bếp đi ra.
“Khiêng máy may đến đây”
gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-57-anh-co-the-vi-co-ma-bo-ra-nhieu-
tam-tu-nhu-vay-da-la-rat-dang-quyhtml]
Nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Tần Diễn, tim của các chiến sĩ trẻ bất giác run
lên, đâu còn dám nhìn thêm một cái nào nữa?
“Rõ, Doanh trưởng!”
Hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khiêng máy may vào trong nhà.
Vừa rồi không ít quân tẩu nghe được động tĩnh cũng kéo đến hóng chuyện.
Nhìn thấy một chiếc máy may hoàn toàn mới được khiêng vào phòng Lâm Uyển
Thư, đa số các quân tẩu có mặt ở đó đều ngưỡng mộ khôn xiết.
“Uyển Thư, anh nhà cô cũng quá chiều cô rồi đấy nhỉ?”
Dương Tranh không nhịn được mà tấm tắc khen.
Thời buổi này ai mà không muốn có một chiếc máy may chứ?
Nhưng máy may đâu phải dễ mua như vậy, đắt thì không nói, còn cần phải có
phiếu mua máy may.
Có tiền có phiếu vẫn không được, phải đợi đến khi có hàng mới mua được.
Kết quả là người ta vừa đến đã mua được một chiếc máy may, điều này sao có
thể khiến các cô ấy không ngưỡng mộ cho được?
Lâm Uyển Thư cũng không ngờ Tần Diễn lại mua cho cô một chiếc máy may, nói
không bất ngờ là nói dối.
Tuy cô không thiếu những thứ này, nhưng việc anh có thể vì cô mà bỏ ra nhiều
tâm tư như vậy đã là điều vô cùng đáng quý rồi.
Nhưng mà cô cũng không tiện khoe khoang chồng mình tốt thế nào trước mặt
những người khác, bèn cười rồi ngược lại khen đối phương một câu.
“Đại đội trưởng Mã nhà cô cũng không tồi đâu, em nghe nói lúc chị mổ ruột thừa,
cũng là anh ấy tận tình chăm sóc không rời nửa bước đấy”
Nghe nói như thế, trong lòng Dương Tranh quả nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng vẫn rất thèm thuồng chiếc máy may kia: “Giá như ngày nào đó tôi cũng
mua được một chiếc máy may thì tốt biết mấy”
Tuy chồng cô ấy đối xử với cô ấy đúng là không có gì để chê, nhưng anh ấy
không phải là người hào phóng.
Bảo anh ấy bỏ tiền ra mua một chiếc máy may, phỏng chừng cũng đau như cắt đi
một miếng thịt của anh ấy vậy.
Lời này Lâm Uyển Thư không biết đáp lại ra sao.
Máy may đúng là không dễ mua, cô cũng không biết Tần Diễn làm thế nào mà
mua được trong thời gian ngắn như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nói có chút khinh miệt truyền đến.
“Xì! Có gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là một chiếc máy may thôi sao? Nhà tôi
còn có cả Tứ đại kiện nữa kìa!”
Lời này vừa dứt, những tiếng xì xào ngưỡng mộ vốn có lập tức im bặt.
Mọi người đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người vừa nói không phải
là Phương Bạch Lê, cô vợ quân nhân sống ở khu nhà tầng, thì còn là ai nữa?
Cũng may là cô ta thỉnh thoảng lại khoe khoang, nên trong khu gia quyến này có
ai mà không biết nhà cô ta có Tứ đại kiện mà người người đều ngưỡng vọng
chứ?
Đặc biệt là các quân tẩu từ nông thôn lên, các cô ấy ngay cả trong mơ cũng
không dám nghĩ đến nhiều thứ như vậy.
Phàm là có được một trong số đó thôi cũng đủ khiến các cô ấy vui mừng khôn xiết
rồi.
Lời này nếu đổi lại là người bình thường, đã sớm mất hứng rồi, nhưng Lâm Uyển
Thư có thứ gì mà chưa từng thấy? Sao có thể để tâm đến chút so bì nhỏ nhặt
này?
Chỉ là đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng, thì nghe thấy giọng nói có chút áy náy của
Tần Diễn truyền đến.
“Ba món đồ lớn còn lại anh đã nhờ người mua giúp rồi, khoảng sáu bảy ngày nữa
mới giao tới được. Chúng ta kết hôn vội vàng, vốn dĩ nên chuẩn bị cho em ngay
lúc kết hôn, hai năm trước chậm trễ rồi, bây giờ anh bù lại cho em”
Kỳ thật đồng hồ đã mua rồi, nhưng mà lúc đó cửa hàng bách hóa trong huyện có
quá ít kiểu dáng, Tần Diễn vẫn luôn cảm thấy kiểu đồng hồ mua cho cô lúc kết
hôn không đẹp, dứt khoát lại lần nữa mua một cái mới.
Nghe nói như thế, các quân tẩu có mặt ở đó đều chết lặng.
Các cô ấy đã không nên tới chuyến này, bị khoe thẳng vào mặt thì thôi, bây giờ
còn phải ăn một ngụm cẩu lương!
Mà Phương Bạch Lê vừa rồi còn mang vẻ mặt khinh miệt, bị vả mặt ngay tại trận,
lập tức ngượng ngùng vô cùng.
Vu Phương Phương vẫn đang rửa ớt, nghe được động tĩnh, sợ Lâm Uyển Thư
chịu thiệt, vội vàng đặt công việc trong tay xuống, tiến lên dùng giọng điệu âm
dương quái khí châm chọc.
“Người ta đều nói càng thiếu cái gì thì càng thích khoe cái đó, Tứ đại kiện này
chẳng lẽ là cô vòi vĩnh mà có được à? Bằng không sao cứ mở miệng ngậm miệng
đều là Tứ đại kiện nhà cô thế?”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Phương Bạch Lê lập tức biến đổi.
“Cô… cô nói bậy bạ gì đó?”
Nhưng cái vẻ hư trương thanh thế đó lại càng khiến người ta cảm thấy lời của Vu
Phương Phương là thật.
Trong nháy mắt, ánh mắt của những quân tẩu vốn còn đang ngưỡng mộ không
thôi cũng trở nên có chút vi diệu.
——————–