Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha

Chương 72: Nhân tình của Triệu Minh Viễn muốn động vào Lâm Uyển Thư?



Cháo loãng vừa rồi đã nguội bớt, Lâm Uyển Thư mở lồng bàn ra, trực tiếp bưng

cháo đến trước mặt cô bé.

Tiểu Miêu Miêu tính tình quật cường, từ lúc cai sữa bắt đầu ăn cháo đã tự mình

cầm thìa ăn, cũng không chịu để mẹ đút.

Lâm Uyển Thư cũng không ngăn cản.

Chỉ là mỗi lần ăn cơm, cô đều lót một cái đĩa bên dưới bát để tránh con bé làm

vương vãi khắp nơi, lãng phí.

Mặc dù cô không thiếu những thứ này, nhưng ở thời đại này, lãng phí lương thực

là một chuyện rất nghiêm trọng.

Dù sao mọi người vẫn còn ăn không đủ no, cô làm vương vãi khắp nơi như vậy

chẳng phải sẽ bị người ta mắng sao?

Trẻ con không hiểu chuyện, chẳng lẽ người lớn cũng không hiểu?

Con nít không biết tự ăn cơm, người lớn không biết đút cho ăn à?

Lâm Uyển Thư là một người cẩn thận, tự nhiên sẽ không để người khác có cớ nói

ra nói vào.

Tiểu Miêu Miêu mới tập ăn cơm, tay vẫn chưa nghe sai khiến cho lắm.

Hạt cơm không bị hất vào trong đĩa thì cũng rơi vãi trên yếm.

Lâm Uyển Thư cũng không để ý, bèn cùng Tần Diễn thương lượng chuyện mời

khách ăn cơm.

Dù sao chân của anh cũng đã khỏi rồi, theo thông lệ, bọn họ phải làm một bữa

cơm tân gia, mời chiến hữu đến ăn một bữa.

“Cứ quyết định vào Chủ nhật tuần này đi, thứ Hai anh phải về đơn vị báo cáo”

Vốn dĩ Tần Diễn vẫn còn không ít ngày nghỉ, nhưng trong đơn vị nhiều việc, anh

không có cách nào an tâm tiếp tục nghỉ ngơi.

Đối với chuyện anh sắp về đơn vị, Lâm Uyển Thư đã chuẩn bị tâm lý rồi, nên cũng

không có gì hụt hẫng.

Lại cùng anh thương lượng chuyện mua thức ăn.

“Xe đạp ngày mai sẽ có lại, em muốn tự mình ra thị trấn mua cũng được, nếu

không muốn đi thì em viết một cái danh sách, anh nhờ bên hậu cần mua giúp một

chút”

“Chúng ta vẫn nên tự đi mua đi, em còn muốn tiện thể mua thêm ít đồ khác nữa”

Dù sao thỉnh thoảng cô cũng phải lấy một ít đồ từ trong không gian ra, nếu cô

không ra huyện, những thứ dư ra này biết giải thích thế nào?

Đây đều là chuyện nhỏ, Tần Diễn đương nhiên không có ý kiến.

Buổi chiều Lâm Uyển Thư không làm gì, chỉ đem thảo dược hái buổi sáng về ra

xử lý, phơi khô.

Tần Diễn lại lên núi một chuyến, gánh về hai bó củi lớn.

Bó củi kia thật sự quá lớn, Lâm Uyển Thư ước chừng một bó đã bằng hai bó lớn

buổi sáng.

Lớn thì cũng thôi đi, lại còn được buộc vô cùng chắc chắn.

Lâm Uyển Thư nghi ngờ một bó này phải hơn một trăm cân, sắp gần hai trăm cân

rồi.

Bởi vì đòn gánh cũng bị đè cong cả rồi.

Vậy mà gánh củi nặng như thế, anh vẫn nhẹ nhàng như không.

Dường như thứ anh gánh không phải là củi gỗ, mà là hai gánh bông gòn vậy.

Mặc dù biết người đàn ông nhà mình sức lực lớn, nhưng khi thấy màn thể hiện

này của anh, Lâm Uyển Thư vẫn thấy tê cả da đầu.

Tần Diễn đặt củi gỗ vào góc nhà chất thành đống, đợi đến khi cần đốt thì lại ôm

một ít về bếp là được.

Để tránh trong bếp chất quá nhiều củi, khó lấy.

Lâm Uyển Thư vội vàng rót một ly nước.

“Uống miếng nước, nghỉ một lát đi anh”

Mặc dù trông anh không mệt, nhưng cô vẫn kéo anh đến ghế ngồi xuống, rồi mới

đưa nước qua.

Hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng của cô, trong lòng Tần Diễn ấm áp vô cùng.

Anh cũng thật sự khát rồi, nhận lấy ly nước liền uống ừng ực.

Vừa uống xong, Lâm Uyển Thư lại rót cho anh một ly nữa.

Uống liền ba ly mới dừng lại.

Tiểu Miêu Miêu không ở nhà, đã sang nhà bên cạnh tìm Tiểu Kiến Thiết chơi rồi.

Đây là khu tập thể gia đình, Lâm Uyển Thư cũng không sợ con bé đi lạc nên

không để tâm.

Uống nước xong, Tần Diễn lại tiếp tục đi làm giường nhỏ cho Tiểu Miêu Miêu.

Động tác của anh rất nhanh, hôm qua đã gọt xong một nửa số khối gỗ cần thiết.

Hôm nay gọt nốt nửa còn lại, ngày mai mài giũa một chút rồi lắp ráp vào là được.

Cũng không biết có phải vì chiếc giường gỗ của Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa lắp

xong hay không, mà đêm nay, người đàn ông vẫn vô cùng thành thật.

Ngoại trừ ôm cô, anh không có hành động nào khác.

gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-72-nhan-tinh-cua-trieu-minh-vien-muon-

dong-vao-lam-uyen-thuhtml]

Chỉ là dù sao ban ngày cũng đã thân mật rồi, có thành thật đến mấy cũng không

thể nào giống như trước đây được.

Mặc dù hai người đều im lặng không có động tác gì, nhưng trong không khí

dường như lại đang lưu chuyển một luồng xao động không thể nhìn thấy.

Đầu gối lên bờ vai rắn rỏi khỏe khoắn của người đàn ông, nghe anh hít thở không

mấy bình ổn, Lâm Uyển Thư không tài nào ngủ được.

Nhưng bên cạnh còn có một nhóc con đang nằm, cô cũng không dám chọc ghẹo

anh bừa bãi.

Nhất là khi nghĩ đến sức chiến đấu đáng sợ của anh trong đêm tân hôn, cô lại

càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, cô mới mơ màng

ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đặn kéo dài của người phụ nữ truyền đến, Tần Diễn mới từ

từ mở mắt ra.

Trong phòng tối đen một mảnh, nhưng anh phát hiện ra bóng tối dường như ngày

càng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của mình nữa.

Mặc dù trước đây thị lực của anh cũng rất tốt, nhưng không thể nào tốt được như

bây giờ.

Nhất là sau khi uống bát nước cơm kia vào ban ngày, Tần Diễn cảm thấy ngũ

quan của mình dường như lại mạnh hơn vài phần.

Thủ đoạn thông thiên như vậy, vừa khiến anh kinh hãi run sợ, đồng thời lại có một

cảm giác hoảng hốt không nói nên lời.

Mặc dù anh đã kiềm chế không đi thám thính bí mật của cô, nhưng trong lòng Tần

Diễn lại không còn chút tự tin nào.

Anh sợ biết bao một ngày nào đó mình tỉnh dậy, cô sẽ biến mất không thấy nữa!

Cẩn thận từng li từng tí ôm chặt người trong lòng, Tần Diễn lại một lần nữa mất

ngủ.

Mãi cho đến rạng sáng, anh mới mơ màng nhắm mắt lại.

Chỉ là vừa mới nhắm mắt, giây tiếp theo, khung cảnh bị gián đoạn vào ban ngày

lại một lần nữa xuất hiện trong đầu anh.

Mà lần này, trong khung cảnh lại có thêm một người!

Nhìn thấy Triệu Minh Viễn vẫn mặc bộ đồ đón dâu, ánh mắt Tần Diễn đột nhiên

trầm xuống!

Khung cảnh này đã là lần thứ ba xuất hiện, đối với anh có thể nói là một sự dày

vò.

Nhưng Tần Diễn vẫn không chịu dời mắt đi.

Cứ như tự ngược đãi bản thân, anh cứ nhìn thẳng vào hai người họ.

Triệu Minh Viễn có lẽ đã uống say, đi đường có chút loạng choạng.

Tần Diễn cứ thế trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn từng bước một đi về phía chiếc

giường nơi Lâm Uyển Thư đang nằm.

Tuy nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo lại có chút ngoài dự liệu của anh.

Triệu Minh Viễn nằm trên giường không những không làm gì, mà ngược lại còn

giật lấy chiếc chăn đang đắp trên người Lâm Uyển Thư!

Tần Diễn có chút kinh ngạc!

Lẽ nào Triệu Minh Viễn say rồi?

Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn thở phào nhẹ nhõm!

Chỉ là nhìn Lâm Uyển Thư cô đơn co ro ở một bên, anh không khỏi cảm thấy một

hồi đau lòng!

Đây vẫn đang là mùa đông giá rét, Triệu Minh Viễn hắn có còn là đàn ông không?

Ngay cả chăn của phụ nữ cũng cướp!

Tần Diễn muốn giật lại chăn để đắp cho Lâm Uyển Thư.

Nhưng nội dung trong khung cảnh vẫn không bị anh khống chế, Tần Diễn chỉ có

thể trơ mắt nhìn cô bị lạnh đến run lẩy bẩy.

Liên tiếp hai ba đêm đều như vậy.

Triệu Minh Viễn vừa về đến là nằm thẳng lên giường, hoàn toàn không có ý định

động vào Lâm Uyển Thư.

May mà Lâm Uyển Thư tự mình tìm được một chiếc chăn khác, buổi tối thì không

bị lạnh nữa.

Nhưng những ngày tháng kỳ lạ như vậy không kéo dài được bao lâu, Tần Diễn đã

phát hiện ra một bí mật động trời!

Hóa ra Triệu Minh Viễn lại thích đàn ông! Mà còn là người nằm dưới!

Thảo nào hắn chưa bao giờ động vào Lâm Uyển Thư một chút nào!

Phát hiện này khiến cho lòng Tần Diễn ngổn ngang trăm mối.

Cũng không biết là nên thở phào nhẹ nhõm, hay là đau lòng vì cô đã gặp phải

chuyện như vậy.

Nhưng diễn biến tiếp theo, rồi lại khiến anh suýt nữa thì nổi điên!

Nhân tình của Triệu Minh Viễn muốn động vào Lâm Uyển Thư?

Nghe được âm mưu thầm kín của bọn họ, Tần Diễn chỉ hận không thể có một

khẩu súng trong tay, để bắn chết hai kẻ này ngay tại chỗ!

Bọn họ sao dám?

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.