Trái ngược với cảnh nhốn nháo hoảng loạn của nhà họ Triệu, trong phòng bệnh
số năm của bệnh viện quân y Văn Thị lại là một căn phòng ngập tràn ấm áp.
Tần Hoa đã từ nhà khách qua đây từ sớm, nhìn thấy em trai vậy mà đã tỉnh lại,
anh ấy xúc động đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi”
Nếu em ấy không tỉnh lại, Tần Hoa đã lo rằng mẹ mình sẽ không chịu nổi cú sốc
này!
Lâm Uyển Thư ngủ một buổi tối, đã cảm thấy tinh thần tốt hơn không ít rồi.
Ban nãy lúc Tần Hoa chưa đến, cô đã quay lưng về phía Tần Diễn cho Tiểu Miêu
Miêu bú rồi.
Bây giờ Tần Hoa đến rồi, cô giao bé con cho anh ấy trông, còn mình thì đi nấu
cơm cho Tần Diễn ăn.
Tiểu Miêu Miêu ở nhà ngày nào cũng gặp Tần Hoa nên cũng không hề bài xích
người bác cả này.
Việc này khiến Tần Diễn đang nằm trên giường bệnh cảm thấy trong lòng vô cùng
không phải là tư vị.
Nhìn bé con ngoan ngoãn được anh cả bế, anh thèm thuồng không thôi.
Tần Hoa cũng nhìn ra, anh ấy đặt Tiểu Miêu Miêu ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh
giường Tần Diễn.
“Miêu Miêu ngoan, con cứ ngồi đây một chút nhé, bác cả đi lấy chút nước cho ba
con rửa mặt”
Thật ra ban nãy Lâm Uyển Thư định đi lấy nước cho Tần Diễn rửa mặt, nhưng
Tần Hoa đến rồi nên cô dứt khoát giao việc này cho anh ấy.
Tần Diễn tuy có chút thất vọng, nhưng dù sao thì mối quan hệ của họ bây giờ
cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Không thể nóng vội được.
Tần Hoa đi lấy nước, cô bé liền ngồi bên giường tò mò nhìn Tần Diễn.
Có lẽ vì đầu anh quấn băng gạc trông rất kỳ lạ, nên ánh mắt của bé con cứ đảo
quanh miếng băng gạc.
Nhìn một hồi, đột nhiên, miệng cô bé bật ra hai chữ.
“Đau đau…”
Cô bé chỉ tay vào băng gạc của anh, đôi mắt chớp chớp.
Trái tim Tần Diễn tức khắc mềm nhũn như nước.
“Hết đau rồi, Miêu Miêu đừng lo lắng”
Mặc dù biết con bé không nhất định nghe hiểu được, nhưng Tần Diễn không hề
qua loa, mà nghiêm túc trao đổi với con.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ về lời anh nói.
Một lát sau, cô bé vươn hai bàn tay nhỏ vịn vào giường, cái đầu nhỏ cũng ghé sát
tới trước mặt anh.
Tần Diễn không biết cô bé muốn làm gì, sợ con bé bị ngã nên khó khăn vươn tay
ra đỡ lấy.
Thế nhưng bé con lại chu cái miệng nhỏ xinh lên, thổi thổi vào chỗ quấn băng gạc
trên đầu anh.
“Bay ~ bay”
Vẫn là những lời nói mơ hồ không rõ, nhưng Tần Diễn lại nghe hiểu được.
Con bé đang an ủi mình!
Trong phút chốc, trái tim của người lần đầu làm bố đã bị sự xúc động, hạnh phúc
và mãn nguyện lấp đầy.
Sao trên đời lại có một cô bé đáng yêu như vậy chứ? Khiến người ta lại không
biết phải yêu thương thế nào cho phải.
Nếu không phải vì không thể cử động mạnh, Tần Diễn thật sự muốn ôm chặt con
bé vào lòng!
Đây là con của anh, là đứa trẻ mang trong mình dòng máu của cô ấy và anh!
“Cảm ơn Miêu Miêu, ba cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi”
Anh cẩn thận vòng tay hờ quanh người con bé, thấy bé con không phản kháng,
Tần Diễn mới từ từ đặt tay lên thân hình nhỏ nhắn của con.
Mãi cho đến khi cảm nhận được sự ấm áp mềm mại truyền đến, Tần Diễn mới có
cảm giác chân thực như giấc mơ đã thành hiện thực.
Tất cả những điều này không phải là ảo tưởng của anh.
Có lẽ là do quan hệ huyết thống cha con, ngoài sự xa lạ lúc ban đầu, Tiểu Miêu
Miêu rất nhanh đã thân thiết với Tần Diễn.
Đợi đến khi Tần Hoa lấy nước trở về, Tiểu Miêu Miêu thậm chí đã nằm bên cạnh
Tần Diễn, chìa bàn tay nhỏ của mình ra, để ba đếm những ngón tay nhỏ của
mình.
Nhìn khung cảnh ấm áp trước mắt, trong lòng Tần Hoa chua xót khôn tả.
Vừa rồi anh ấy đã đi hỏi bác sĩ, Tần Diễn bị thương quá nghiêm trọng, cho dù có
khỏi thì cũng có 80% khả năng phải chuyển ngành.
Với bộ dạng hiện tại của em trai, phần lớn là vẫn chưa biết chuyện, nếu không
sao em ấy có thể bình tĩnh như vậy được?
Cả nhà họ Tần ai mà không biết em ấy yêu nghề của mình đến nhường nào.
Ngoài chuyện kết hôn ra, cũng chỉ có chuyện trong quân đội mới có thể thấy được
dáng vẻ bộc lộ cảm xúc của em ấy.
gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-9-lai-khong-biet-nen-yeu-thuong-the-
nao-cho-phaihtml]
“Sao vậy anh?”
Tần Diễn đã phát hiện ra Tần Hoa từ sớm, thấy anh ấy mãi không vào, liền ngẩng
đầu lên hỏi.
Tần Hoa vội vàng đè nén sự khó chịu trong lòng, nặn ra một nụ cười nói: “Không
có gì”
Nói rồi, anh ta bưng nước đến trước giường bệnh, rồi bế bé Miêu Miêu đặt lên
ghế ngồi.
Anh ta không nói, Tần Diễn cũng không hỏi lại, chỉ khẽ rũ mắt, cũng không biết
đang suy nghĩ cái gì.
Tần Hoa lau cho anh những chỗ có thể lau xong, lại bưng chậu đi đổ nước.
Trong chốc lát, có mấy người mặc quân phục đi vào.
Thấy Tần Diễn thật sự đã tỉnh, Thẩm Học Văn kích động đến mức giọng cũng lạc
đi.
“Lão Tần à, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi”
Anh ấy và Tần Diễn là đồng đội, một người là doanh trưởng, một người là chính
trị viên.
Hai người vào sinh ra tử bao nhiêu năm nay, có thể nói còn thân hơn cả anh em
ruột.
“Tôi không sao, để mọi người lo lắng rồi” Tần Diễn mỉm cười nói.
Lập tức có nhiều người vào như vậy, dọa bé Miêu Miêu đang chơi xếp hình bên
chiếc tủ ở phía bên kia giường sợ hãi.
“Oa oa~ Mẹ ơi~”
Nghe thấy tiếng khóc của cô bé, mấy người trong phòng lúc này mới phát hiện
còn có một nhóc con!
“Đứa bé ở đâu ra vậy?” Thẩm Học Văn có chút kinh ngạc nói.
Mà Quý Thu Dung ở bên cạnh lại nhạy cảm nhận ra gương mặt nhỏ nhắn kia lại
có vài phần giống Tần Diễn.
Nhưng mà cô ta không muốn nghĩ đến khả năng đây là con của anh.
“Đây không phải là cháu gái của doanh trưởng Tần đấy chứ? Không phải nói
người nhà anh ấy đến rồi sao?”
Những người khác cảm thấy lời này thật sự có chút vô lý, ai đến thăm bệnh nhân
bị thương nặng mà lại mang theo một đứa bé còn ẵm ngửa chứ?
Trong lòng Thẩm Học Văn mơ hồ có một suy đoán, nhưng anh ta lại không dám
chắc chắn.
Dù sao cũng ở cùng nhau lâu như vậy rồi, anh ta chưa từng nghe nói anh có một
đứa con.
Vừa nghĩ như vậy, đã thấy Tần Diễn đưa tay xoa đầu cô bé.
“Miêu Miêu không khóc, có ba ở đây”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, lại nghe thấy tiếng “ba” kia, vẻ mặt của mấy người
lập tức cứng đờ!
“Lão Tần, cậu nói gì thế? Đây là con gái cậu à?”
Tuy đã có suy đoán, nhưng Thẩm Học Văn vẫn không khỏi bị sốc.
“Doanh trưởng, chúc mừng anh, cháu gái trông xinh xắn thật”
Cả doanh bảy không ai là không biết doanh trưởng có một người trong lòng, nghe
nói trông rất xinh đẹp, hơn nữa hai năm trước anh đã thành công cưới được cô ấy
về nhà.
Chỉ là chị dâu này có lẽ không thích doanh trưởng, vì cô ấy chưa từng gửi một lá
thư nào đến đơn vị.
Đối với cuộc hôn nhân của hai người họ, thật ra mọi người đều không mấy lạc
quan.
Bây giờ thấy con của hai người đã biết đi rồi, sao họ có thể không mừng cho anh
được chứ?
Chỉ có Quý Thu Dung, kể từ khi nghe thấy câu “ba” kia, cô ta gần như không thể
giữ nổi nụ cười trên mặt.
Tại sao anh thà cưới một người phụ nữ nông thôn, cũng không thèm nhìn mình
một cái?
Nhìn đứa bé xinh xắn như ngọc kia, đáy mắt Quý Thu Dung không kìm được mà
lóe lên một tia chán ghét.
Cuối cùng vì sợ bị Tần Diễn phát hiện có gì khác thường, cô ta trực tiếp xoay
người đi ra ngoài.
Mà cô ta vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, Lâm Uyển Thư đã xách một bình giữ
nhiệt và một hộp cơm nhôm đi vào.
Nhìn thấy mỹ nhân xuất hiện ở cửa, mấy người lập tức sững sờ tại chỗ!
Chỉ thấy mái tóc cô đen như mây, mày mắt như tranh vẽ, làn da lại trắng ngần tựa
ngọc dương chi, một đôi mắt đẹp trong veo, long lanh tỏa sáng.
Đây chính là người trong lòng của Tần Diễn ư?!
Trông xinh đẹp thật đấy! Ảnh chụp không thể nào lột tả được một phần ba vẻ đẹp
của cô ấy!
Lâm Uyển Thư thấy trong phòng có thêm mấy quân nhân cũng sững sờ một chút,
nhưng ngay sau đó lại hào phóng chào hỏi.
“Các anh là đồng đội của A Diễn phải không? Tôi là vợ anh ấy, Lâm Uyển Thư,
hôm qua vừa mới đến”
——————–