Tô Đào cùng Lục Thành Châu đến bệnh viện quân khu lúc nửa đêm. Muộn như
vậy vào khu nội trú cũng bất tiện, hai người tạm thời trải qua một đêm ở nhà
khách, sáng hôm sau mới tới bệnh viện.
Điều kiện của bệnh viện quân khu thời kỳ này, thậm chí còn kém hơn một chút so
với bệnh viện thông thường.
Rất nhiều nơi được dựng lên tạm thời trong thời kỳ đặc biệt, gọi là trạm cứu
thương chiến trường, nhằm cung cấp nơi cứu chữa cho các chiến sĩ bị thương,
cơ sở hạ tầng căn bản không hoàn thiện, mãi về sau mới dần dần cải tạo, tối ưu
hóa trên nền tảng cũ.
Bệnh viện quân khu tỉnh Nam bao gồm một tòa nhà ba tầng và một tòa nhà hai
tầng, bên ngoài có một vòng tường bao xây bằng gạch đỏ, cổng vào là cửa song
sắt màu trắng, bên phải treo tấm biển nền trắng chữ đỏ, ghi: Bệnh viện số 1 Quân
khu Nam Tỉnh.
Tô Đào và Lục Thành Châu gặp mặt đồng chí phụ trách tiếp đón, đối phương giúp
mang một phần hành lý, dẫn hai người tới khu nội trú.
“Đồng chí Lục, thời gian tới đồng chí cứ yên tâm tiếp nhận điều trị ở đây. Bên viện
nghiên cứu sẽ có người tới bàn giao công việc đồng chí đang phụ trách”
Lục Thành Châu bị mất trí, tổ chức không xác định được năng lực hiện tại của
anh có thể đảm đương công việc trước đây không, nên đã cử đồng nghiệp tới bàn
giao.
Lục Thành Châu đối với việc này cũng không có ý kiến: “Được, tôi biết rồi”
Đi xuyên qua sảnh chính tầng một, đồng chí tiếp đón dẫn hai người lên lầu, dừng
lại trước phòng bệnh số 205: “Đồng chí Lục, ngại quá, phòng bệnh viện hiện hơi
chật chội, phòng bệnh đơn đã kín hết rồi, làm phiền đồng chí tạm thời ở phòng
bệnh đôi này, đợi khi nào phòng bệnh đơn bên kia có chỗ trống, đồng chí sẽ
chuyển sang”
“Không sao. Đồng chí cứ đi làm việc đi, chúng tôi tự vào được” Lục Thành Châu
đưa tay đón lấy hành lý của mình, anh chỉ là mất trí, những việc khác có thể tự lo,
cũng ngại để người ta tất bật chạy trước chạy sau.
“Được, có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi lúc nào cũng được” Đồng chí tiếp đón gật
đầu, xuống lầu đi mất.
Phòng bệnh 205.
Tô Đào và Lục Thành Châu đẩy cửa bước vào.
Phía đối diện cửa vào là cửa sổ kính có chấn song gỗ, bên trái dựa vào tường đặt
hai chiếc giường bệnh khung thép màu trắng, ở giữa được ngăn cách bằng một
tấm rèm vải màu xanh nhạt.
Bên phải dựa vào tường đặt hai tủ đựng đồ, một tủ tương ứng với một giường
bệnh.
Hiện tại, chiếc giường gần cửa sổ kia đã có người ở, trên tủ đựng đồ chất đầy đồ
đạc, không chỉ vậy, ngay cả tủ đựng đồ nhóm còn lại cũng bị đối phương chiếm
mất.
Tô Đào liếc nhìn, trên tủ chất mấy hộp cơm chưa rửa, còn có một chậu ngâm
nước, bên trong hình như đang ngâm quần áo.
Quay đầu nhìn lại, Tô Đào phát hiện không gian dưới giường bệnh phía mình
cũng bị chiếm mất.
Một túi hành lý lớn màu xanh quân đội bằng nylon nhét ở dưới, hai đôi giày cũ nát
và thoang thoảng mùi tương đậu, ngoài ra, xung quanh còn có một ít vỏ hạt dưa,
vỏ lạc cùng các loại rác thải khác.
Môi trường này, Tô Đào không tin nổi là bệnh viện quân khu, không phải nói kỷ
luật quân đội rất nghiêm ngặt sao? Không có ai kiểm tra vệ sinh sao?
Điều then chốt là, những thứ chiếm chỗ này không thu dọn, cô và Lục Thành
Châu không có chỗ để đặt hành lý.
Lục Thành Châu cũng phát hiện điểm này.
Anh và Tô Đào nhìn nhau một cái, thẳng bước đi tới trước chiếc giường bệnh gần
cửa sổ, định bảo đối phương thu dọn một chút, dọn chỗ ra, kết quả phát hiện
người trên giường đang ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhẹ, người nhà cũng không
có.
Người ta đang ngủ rồi, hơn nữa lại là bệnh nhân nội trú, cũng không tiện đánh
thức dậy.
Lục Thành Châu đành nhặt cây chổi ở góc tường, định tự mình thu dọn.
“Để em làm đi, anh mệt cả đường rồi, ngồi nghỉ một lát đi” Tô Đào giành lấy cây
chổi, suốt chặng đường này cô nhờ có Lục Thành Châu chăm sóc, thân thể Lục
Thành Châu còn chưa hồi phục hoàn toàn, cô cũng cần gây ấn tượng tốt, đương
nhiên phải cố gắng thể hiện.
“Anh đi lấy nước” Cây chổi bị Tô Đào giành lấy không trả, Lục Thành Châu bưng
chậu và bình thủy đi ra ngoài.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-16-den-noihtml]
Phòng bệnh cán bộ cao cấp là một phòng bệnh được phân một y tá, mỗi ngày có
người chuyên trách quét dọn vệ sinh.
Còn loại phòng bệnh thông thường này thì một y tá phụ trách mấy phòng bệnh,
thêm vào đó một tầng lầu chỉ có một người quét dọn vệ sinh, rất nhiều lúc đều
phải người nhà bệnh nhân tự làm. Nhân viên vệ sinh chỉ phụ trách thu gom rác
thải y tế và thu đổi ga trải giường, đồ bệnh nhân.
Tô Đào cầm cây chổi, cúi người quét vỏ quả, giấy vụn dưới giường ra, quét xong,
đang định thuận tay quét luôn phía dưới giường bệnh bên cạnh, dù sao mọi người
cũng ở chung một phòng, ai làm nhiều hơn ai làm ít hơn cũng không sao, chỉ cần
duy trì vệ sinh tốt là được.
Nào ngờ khi cô bước tới khu vực giường bên cạnh, lại phát hiện phía dưới
giường người ta sạch sẽ tinh tươm, chỉ để hai đôi dép đi trong nhà.
Thật thú vị.
Túi hành lý to và rác thải ăn thừa vứt sang phía người khác, trước cửa nhà mình
thì sạch sẽ tinh tươm.
Tô Đào lập tức có chút ấn tượng tinh tế với người ở giường bên cạnh rồi.
Quay người trở về phía mình, Tô Đào đặt cây chổi vào góc tường.
Lục Thành Châu lấy nước xong trở về, tìm một chiếc khăn định lau tủ và giường.
Muốn lau thì phải dọn đồ ra trước, Lục Thành Châu và Tô Đào tiến lại gần chiếc
tủ đựng đồ đó, đang định động tay dọn đồ, Tô Đào bỗng ngửi thấy một mùi, mùi
mồ hôi hôi hám lẫn mùi trứng thối, xộc thẳng lên đỉnh đầu, hình như là từ cái chậu
đang ngâm quần áo kia bốc ra.
Tô Đào yểu điệu lấy tay che mũi, Lục Thành Châu cũng ngửi thấy, chân mày rậm
nhíu lại, rồi hai người đồng thời ánh mắt chán ghét nhìn về phía cái chậu.
Kết quả phát hiện thứ ngâm trong chậu kia căn bản không phải quần áo, mà là
quần đùi và tất hôi.
Không biết đã ngâm mấy ngày rồi, ước chừng nước cũng đã thối rồi, lại gần một
mùi chua.
Tô Đào và Lục Thành Châu đều có óc ám ảnh sạch sẽ, hai người nhìn nhau một
cái đầy ăn ý, Lục Thành Châu bưng cái chậu đó đi ra ngoài cửa, thẳng thừng đặt
ra ngoài hành lang. Tô Đào thì chúm ngón tay lấy mấy hộp cơm chưa rửa đó bỏ
lên tủ đựng đồ của giường bên cạnh.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vừa xử lý xong mấy hộp cơm, Tô Đào lại có phát hiện, cái ống nhổ dưới tủ đầu
giường cũng không sạch, bên trong có nửa bình nước, trên mặt nước còn nổi một
lớp đờm vàng.
Theo lẽ, một giường được phân một ống nhổ, giường này còn chưa có người ở,
trong ống nhổ làm sao có đờm được?
Nghĩ tới điều gì, Tô Đào bước tới giường bên cạnh, nhìn vào ống nhổ bên giường
đối phương, trời ạ, ống nhổ của người ta sạch sẽ tinh tươm, bên trong chỉ có một
ít nước trong.
Trình độ này, Tô Đào không biết nên nói gì nữa.
Cô chu môi, ra hiệu cho Lục Thành Châu nhìn ống nhổ, rồi chỉ về phía ống nhổ
bên giường kia, Lục Thành Châu nhìn một cái, cũng hiểu ra, lập tức có chút
không vui.
“Anh đi tìm người đổi phòng”
Tô Đào nói: “Thôi đi, đổi sang phòng ba giường nữa, điều kiện vệ sinh ước chừng
còn tệ hơn”
Lục Thành Châu nghĩ cũng phải: “Vậy tạm thời tạm bợ vài ngày, đợi phòng bệnh
đơn có chỗ trống”
Vừa nói anh vừa bưng cái ống nhổ bẩn đó cũng đặt ra ngoài hành lang.
Tô Đào thì dùng cây chổi khều mấy đôi giày hôi dưới giường sang phía dưới
giường bên cạnh, trả về chủ cũ.
Hai người vừa xong việc, cửa phòng bệnh bỗng nhiên có người bước vào.
Đối phương da dẻ hơi ngăm đen, ăn mặc giản dị, phụ nữ khoảng ba mươi tuổi.