Lý Hồng và Triệu Cầm vui vẻ nhận lời: “Được chứ, hôm nay tụi cháu cũng rảnh, đi
học hỏi một chút cũng hay”
“Ừ, đi thôi Vương chị”
Hai người vẫy Vương Thúy, Vương Thúy chợt nhớ ra điều gì, bước chân lập tức
như bị đinh đóng, đứng chôn chân một chỗ, không nhúc nhích.
Tô Đào cố ý hỏi: “Vương chị, sao không đi vậy?”
Vương Thúy ấp úng: “Cơm canh của chị nấu có gì đáng xem đâu, cô không phải
biết nấu ăn rồi sao, còn cần gì học theo chị?”
Tô Đào khiêm tốn đáp: “Em chỉ biết nấu mấy món cay thôi, còn như món hầm chị
làm hôm qua thì em không rành lắm. Nếu Vương chị thấy không tiện thì thôi vậy”
Vương Thúy đang định thuận theo lời Tô Đào mà từ chối, không ngờ Lý Hồng và
Triệu Cầm nhiệt tình nói: “Có gì mà không tiện chứ, đi thôi, tụi em cũng tiện tay
phụ chị nhặt rau gì đó, lâu nay toàn thấy Vương chị một tay lo hết, tụi em cũng áy
náy lắm”
“Đi thôi Vương chị, đứng ngẩn người ra làm gì vậy?!”
Lý Hồng và Triệu Cầm thân thiết dìu Vương Thúy đi ra ngoài, Tô Đào đi theo phía
sau.
Vương Thúy mặt mày cứng đờ, bước đi như cái máy, cứ thế mà đến trước cửa
nhà ông Lý.
Cốc, cốc, cốc.
Tô Đào thay Vương Thúy gõ cửa.
Vài giây sau, chỉ nghe tiếng “cọt kẹt”, cửa mở ra.
Cả một phòng toàn rác thải đủ màu sắc lòe loẹt hiện ra trước mắt mấy người.
Theo đó là một mùi hôi thối bốc ra còn nồng nặc hơn cả hố phân trong làng.
Trên mặt Tô Đào khẩu trang vẫn chưa tháo, hơn nữa ngay khoảnh khắc cửa mở
đã nín thở, còn Lý Hồng và Triệu Cầm thì thảm hại rồi, không để ý, hít một hơi,
thối đến mức lập tức bụm miệng lại muốn nôn ọe.
Sau khi ọe xong, hai người nhìn Vương Thúy với ánh mắt không thể tin nổi:
“Vương chị, hằng ngày chị ở chỗ như thế này mà nấu đồ ăn cho bọn em à? Mùi
thối thế này mà chị không ngửi thấy sao?”
Vương Thúy vô tội lắc đầu: “Chị bị viêm mũi”
Lý Hồng và Triệu Cầm nhìn nhau không nói nên lời, Tô Đào lên tiếng: “Vào xem
thử đi”
Hai người bịt mũi đi vào, vừa bước vào nhà bếp, lại một lần nữa kinh ngạc trước
cảnh tượng bên trong.
Sàn nhà đen đến mức không nhận ra màu sắc, gián bò đầy đất, chân giẫm lên
như thể giẫm phải nhựa đường, vừa dính lại vừa nhớp, bếp và sàn nhà cùng một
màu, bề mặt phủ một lớp dầu dày cộm, tất cả chai lọ gia vị cùng xoong nồi bát đĩa
đều nhờn nhớp đen thui, nhìn thôi đã thấy không dám đụng tay.
Trên bếp, mấy thứ rau củ Vương Thúy chưa dùng hết, cứ thế phơi bày trơ trẽn,
muỗi gián tha hồ bò lên.
Nhìn ra xung quanh tường, còn có những vết nước mũi rõ ràng, nhìn là biết lúc
nấu ăn tỉnh dậy rồi tiện tay lau lên tường.
Lý Hồng và Triệu Cầm nhìn thấy mà muốn ói cả cơm hôm qua ra.
Ngay lúc này, hai con gián từ trên thớt chạy qua, Vương Thúy nhanh tay nhanh
mắt cởi giày ra rồi “bốp” một tiếng đập mạnh lên thớt, sau đó thuận tay nhặt
miếng giẻ lau đen thui nhớp nháp bên cạnh lau qua loa trên thớt, coi như xong
việc.
Ngay cả vòi nước cũng không chịu mở ra rửa thớt qua.
Lau xong còn dùng giọng đùa cợt cho mấy người xem: “Cái quần đùi ông Lý mặc
20 năm, giờ vẫn còn dùng làm giẻ lau được, chất lượng cứ gọi là số một”
Trời ơi đất hỡi!
Ọe——
Lý Hồng và Triệu Cầm không nhịn được nữa, lao ra khỏi cửa chống tay vào tường
nôn khan.
Tô Đào cũng theo ra ngoài.
Vương Thúy ngượng ngùng chạy theo, “Hai cô không sao chứ?”
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-34-danh-nhau-roihtml]
Lý Hồng nhổ hết chút nước chua trong miệng do nôn khan ra, chống tường đứng
thẳng người, tức giận nói: “Vương chị, chị xem môi trường thế này có phải chỗ để
nấu ăn không? Sao chị lại tìm được một chỗ như vậy để nấu đồ ăn cho chúng em
chứ! Không ghê người sao được!”
Triệu Cầm khó chịu ôm lấy ngực, tức đến đỏ mắt: “Không phải em nói, nhà bếp ở
làm ăn của chị, kết quả chị lại… Ôi! Biết thế chúng em tự mua đồ về nấu còn hơn!
Thật bị chị hại chết rồi!”
Nhìn thấy hai người vẫn luôn nâng đỡ mình, giờ đều trợn mắt tức giận với mình,
Vương Thúy cũng chịu không nổi, ấm ức kêu trời:
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Đó chẳng phải vì chỗ này thuê rẻ sao!”
“Các cô muốn tự nấu thì ra ngoài thuê, tiền thuê nhà không phải 8 đồng 10 đồng
à, chị thuê cái bếp này một tháng chỉ có ba đồng, giúp các cô tiết kiệm bao nhiêu
tiền rồi, các cô còn không biết ơn nữa! Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không
biết phải trái!”
Triệu Cầm không phục: “Chúng em giao cho chị một ngày 1 đồng rưỡi, cái giá
này, chúng em ra nhà ăn ăn còn không hết, chúng em cớ gì phải để chị kiếm tiền?
Chẳng qua là xem trên tình cảm với anh bài trưởng Uy của chị, muốn bán cho chị
một nhân tình, kết quả chị lại cho là chúng em nợ chị nhân tình, loại người gì thế
này!”
Lý Hồng trừng mắt nhìn Vương Thúy: “Đúng đấy! Ăn nhà ăn còn hơn ăn cơm chị
nấu, chị xem cái bếp chị thuê kia, có khác gì nấu ăn trong hố xí đâu, may mà
chúng em khỏe mạnh chưa ăn phát bệnh, không thì em nhất định đi tố cáo chị đầu
cơ tích trữ!”
Đầu cơ tích trữ là phải vào tù đấy, Vương Thúy hoảng hốt, giơ tay đẩy Lý Hồng
một cái: “Ý cô là sao? Quay mặt là không nhận người rồi hả?”
Lý Hồng bị đẩy lảo đảo lùi lại, hỏa khí bốc lên ngay: “Mày đẩy tao một cái nữa thử
xem!”
Vương Thúy không chịu nổi khiêu khích, lập tức giơ tay đẩy thêm một cái: “Tao
đẩy rồi đấy, mày làm gì được tao!”
“Mày dám đẩy tao!” Lý Hồng xắn tay áo lên, trong nháy mắt như con mèo cái bị
cướp mất con, “hự” một tiếng, đỏ mắt nhe nanh lao tới, một tay túm tóc Vương
Thúy, tay kia năm ngón như móng vuốt chĩa thẳng vào mặt Vương Thúy mà cào
thật mạnh.
“Xoẹt —– a! a!”
“Ối!”
Vương Thúy tóc tai bù xù, trên mặt bị cào mấy vết máu, không chịu thua liền
nhanh chóng phản kích.
Cô ta lâu ngày làm việc nặng sức lực rất khỏe, hai tay như kìm sắt kẹp chặt cổ tay
Lý Hồng, rồi trán đập mạnh vào trán Lý Hồng:
“Lý Hồng tao đụ má mày! Ở làng tao đánh nhau chưa bao giờ sợ, cái con đĩ nhỏ
mày cũng dám động thủ với tao?! Hừ!”
Lý Hồng bị cái đầu sắt của cô ta đập đến hoa mắt, tay lại bị giữ không thể phản
kích, bèn bắt đầu xả ngôn, nhằm vào mặt Vương Thúy mà khạc nhổ, “khạc, khạc”
nhổ đờm.
Vừa nhổ vừa chửi: “Tao ụ mẹ mày Vương Thúy! Bà già mày liều với mày!”
Mặt Vương Thúy dính hai bãi đờm nhớt, ghê tởm đến phải rú lên: “Lý Hồng cái
con điếm nghìn dao chém mày! Xem tao không xé nát cái mồm lồn của mày!”
Vương Thúy cũng “phì, phì” nhổ nước bọt vào mặt Lý Hồng, chân dưới cũng
không rảnh, đá mạnh vào bắp chân Lý Hồng.
Lý Hồng người nhỏ con, Vương Thúy to khỏe, chẳng mấy chốc bị Vương Thúy đè
xuống đất, Vương Thúy cưỡi lên người Lý Hồng, hai tay nắm chặt cổ tay cô ta,
nhằm thẳng mặt mà nhổ nước bọt.
Lý Hồng vì đang nằm, nhổ nước bọt lên trên rất khó, nước bọt nhổ ra rơi trở lại,
lại văng vào mặt mình, cả khuôn mặt ướt nhẹp, toàn mùi tanh hôi nước bọt, tức
đến mức chửi ngay: “Vương Thúy tao đụ tổ tám đời nhà mày! Triệu Cầm mau ra
giúp tao đánh nó!”
Triệu Cầm mắt lấm lét, xông vào nhà bếp ông Lý lôi ra miếng giẻ lau quần đùi thối
nồng nặc, sau đó tóm lấy tóc Vương Thúy kéo ra phía sau, nhân lúc cô ta ngửa
đầu gào thét, trực tiếp nhét giẻ vào miệng, “Con đĩ thối, dám bắt nạt chị Hồng của
tao, tao cho mày nếm thử cái mùi hôi thối của chính mày!”
“Ừm ừm…” Vương Thúy bị nhét đầy miệng giẻ thối, kêu ừ ừ, chửi bậy lè nhè,
“Cái con Triệu Cầm chó chết… Tao giếc mày!”
Nhân lúc Vương Thúy lơi tay, Lý Hồng từ dưới đất bật dậy, kéo Triệu Cầm, hai
người quay đầu bỏ chạy.
Vương Thúy nôn khan một tiếng, nhổ miếng giẻ trong miệng ra, rảo bước đuổi
theo phía sau.
Tô Đào đứng nép ở một góc xem kịch đã no nê, đẹp đẽ ẩn mình.
Xem kịch cũng tạm đủ, cô nên lên lầu tìm Hà Mỹ Quyên rồi.
Tô Đào khẽ nhếch môi, đi về phía cầu thang.
Chỉ là sau khi lên lầu, có lẽ do đứng gần nhà ông Lý quá lâu, tháo khẩu trang ra
rồi mà dường như vẫn còn ngửi thấy một mùi thối rữa thoang thoảng.
Tô Đào giơ tay phẩy phẩy trước mũi, đột nhiên——