Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 47: Không Tin Đàn Ông Có Thể Chống Cự Sự Chủ Động Của Phụ Nữ



“Đồng chí, đồng chí tìm ai?” Bà Hà nhìn người nam đồng chí cao lớn, mặc quân

phục trước mặt, ánh mắt đầy nghi hoặc. Bà vừa tan ca về, đang hầm canh cho hai

cô con gái, canh sắp được, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lục Thành Châu lịch sự đáp: “Xin chào bác, cháu tìm Tô Đào, cháu là bạn trai của

cô ấy”

Bạn trai của Tiểu Tô?

Chắc là bạn trai cũ thôi nhỉ? Bà Hà nhớ Tô Đào mới nói vừa chia tay bạn trai,

không lẽ nhanh thế lại có người mới.

Đã là người yêu cũ, còn tới tìm Tiểu Tô làm gì?

Bà Hà vừa định mở miệng đuổi khéo người ta đi, nhưng nhìn cậu thanh niên

trước mặt, ngay ngắn khôi ngô đến mức không tưởng, thật sự rất xứng đôi với

Tiểu Tô, trai tài gái sắc, khó tìm được cặp nào hợp nhau hơn thế nữa, chia tay thì

tiếc lắm.

Bà Hà đột nhiên đổi ý, lau tay vào tạp dề: “Ồ, hóa ra cháu tìm con gái nuôi của

bác là Tiểu Tô à”

“Cậu trai, cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc ở đơn vị nào? Người ở đâu?

Bố mẹ làm nghề gì?”

Bà Hà dùng ánh mắt bà mẹ chồng kén rể, đảo mắt nhìn Lục Thành Châu từ đầu

đến chân một lượt kỹ càng, rồi như pháo liên thanh hỏi một tràng câu hỏi.

Lục Thành Châu kiên nhẫn trả lời: “Cháu tên Lục Thành Châu, người Kinh Bắc, 25

tuổi, làm việc ở viện nghiên cứu, đây là thẻ công tác của cháu. Bố mẹ cháu cũng

ở Kinh Bắc, họ đều làm việc trong quân đội”

Thấy thái độ của hắn khá tốt, điều kiện bản thân và gia đình đều thuộc hàng đỉnh

cao, bà Hà càng cảm thấy Tô Đào không thể bỏ lỡ, bạn trai như thế này mà bỏ lỡ

thì còn kiếm đâu ra nữa?

Quan trọng là với dung mạo của Tô Đào, phải tìm một người bạn trai có thực lực

như vậy mới có thể hạnh phúc, tìm một người đàn ông bình thường thì căn bản

không giữ nổi.

“Ái chà”, bà Hà bỗng thở dài một tiếng, bừng tỉnh nhìn Lục Thành Châu, “Hóa ra

cháu chính là đồng chí nam đã đá con bé Tô Đào ấy à. Hoàn cảnh gia đình của

con bé cháu đều biết cả chứ? Bố mẹ đều mất rồi, từ nhỏ đã sống nhờ nhà người

khác, chưa từng có một ngày sung sướng, tưởng rằng theo cháu rồi sẽ như chim

nhỏ tìm được tổ, tìm được hạnh phúc, ai ngờ đâu…”

Bà Hà lắc đầu, mặt mũi đầy thương xót: “Cháu không biết đâu, ngày chia tay cháu

dọn ra khỏi bệnh viện, trên trời còn mưa tầm tã, Tiểu Tô một mình xách túi hành lý

to tướng, lưng còng xuống, cánh tay đỏ lên vì bị đè, cứ thế lội bước từng bước

trong mưa tới nhà tôi, lúc tôi mở cửa nhìn thấy mà xót ruột không chịu nổi, khuôn

mặt nhỏ ấy nước mưa lẫn nước mắt, trắng bệch, mắt thì đỏ hoe, như chú thỏ

trắng rơi xuống nước vậy, thật sự khiến người ta thương không nỡ nhìn…”

Lục Thành Châu nghe bà Hà miêu tả, những ngón tay buông thõng bên hông đột

nhiên siết chặt, trái tim như bị một đôi tay vô hình nắm chặt, yết hầu lăn tăn, giọng

nói có chút khàn khàn: “Giờ cô ấy đâu rồi ạ?”

“Con bé ấy à, ôi”, bà Hà lại thở dài, “Có lẽ sợ làm phiền nhà chúng tôi, ở nhà tôi

vài hôm rồi đi mất, cũng không nói đi đâu, đúng lúc nhà tôi có chút việc nên tôi

cũng không kịp hỏi”

“Đứa trẻ này quá hiểu chuyện rồi, vừa lương thiện vừa tốt bụng, mấy ngày nó ở

nhà chúng tôi, còn không ít thanh niên nhờ người nhà tới hỏi thăm tôi đấy, muốn

tìm nó để kết hôn… À đúng rồi, trước khi đi nó còn thấy việc nghĩa mà hiến 400cc

máu nữa, lúc đó rút máu xong mặt mày trắng bệch, môi không còn chút huyết

sắc, trực tiếp ngất lịm đi luôn…”

Mỗi câu nói của bà Hà như một nhát búa nặng, đập mạnh vào tim Lục Thành

Châu. Hàm dưới hắn căng cứng như thép lạnh, răng nghiến chặt, cứ nghĩ tới

những ngày Tô Đào đã trải qua thế nào, trong lồng ngực liền tràn ra từng cơn

đau âm ỉ nặng nề.

Bà Hà còn chưa nói hết câu sau, Lục Thành Châu đã nắm chặt tay thành quả

đấm, quay người vội vã lao xuống cầu thang, trước khi đi vội vàng để lại lời:

“Cháu đi tìm cô ấy, nếu bác gặp lại cô ấy, nhất định nói với cô ấy là cháu không

hề chia tay với cô ấy, ở giữa có hiểu lầm, bảo cô ấy nhất định đợi cháu, cháu sẽ

giải thích rõ ràng với cô ấy”

Bà Hà nhìn bóng dáng cao lớn như cơn lốc biến mất khỏi cửa nhà mình, khóe

miệng nhịn không được nở một nụ cười, nhìn cái vẻ vội vàng hối hả đi tìm Tiểu Tô

của cậu thanh niên này, làm sao giống người đã đá Tiểu Tô chứ, căn bản chính là

tình căn thâm trọng, một phút cũng không rời được mà.

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-47-khong-tin-dan-ong-co-the-chong-cu-su-chu-

dong-cua-phu-nuhtml]

Lúc nãy bà nói Tiểu Tô thế này thế nọ khổ sở, cậu thanh niên đau lòng thấy rõ,

nỗi đau trong ánh mắt giấu không nổi, tay buông thõng bên hông cũng siết chặt

rồi.

Hì hì, hai người chắc chắn vẫn còn kịch!

Bà Hà âm thầm hỗ trợ xong, quay đầu tiếp tục vào bếp múc canh.

Nói tiếp Lục Thành Châu vội vã chạy ra ngoài, trước tiên tìm đồng nghiệp Tiểu

Trịnh ở Viện Nghiên cứu Quân sự, Tiểu Trịnh là người địa phương Nam Dương,

anh trai ruột là công an, tìm người gì thì thích hợp nhất.

Tô Đào một thân một mình, lại đã cãi nhau với nhà bác ruột, chắc chắn không

quay về Giang Nguyên nữa, đi nơi khác lại cần giấy giới thiệu, nên khả năng lớn

vẫn còn ở Nam Dương.

Mà ở Nam Dương cô ấy chỉ quen nhà họ Hà, nếu người không ở nhà họ Hà, vậy

thì chắc chắn đang thuê nhà ở ngoài. Thời đại này nhà ở rất căng thẳng, mấy

người một nhà chen chúc một gian phòng là chuyện rất thường, nhà có thể cho

thuê rất ít, thường tập trung ở vài khu vực.

Còn về nhà khách, Tô Đào không có giấy giới thiệu thì không thể nào ở được.

Vì vậy Lục Thành Châu ủy thác anh trai Tiểu Trịnh giúp tra xem mấy khu vực có

nhà cho thuê đó, xem Tô Đào có phải đi thuê nhà không.

Tra người cũng cần thời gian, Lục Thành Châu chỉ có thể về bệnh viện chờ tin tức

trước.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ai ngờ khi về tới phòng bệnh, Chu Mạn Lệ vẫn còn ở đó.

Nhìn thấy Lục Thành Châu trở về, cô ta dường như quên mất cảnh tượng khó xử

chiều nay, vội vàng xách thùng giữ nhiệt ở đầu giường, ân cần nói: “Thành Châu

ca, em ở quán ăn nhà nước mua cho anh mấy món, anh chưa ăn tối đúng không,

mau ngồi xuống ăn chút gì đi”

“Tôi không ăn” Lục Thành Châu giọng điệu lạnh nhạt, liếc nhìn hành lý của Chu

Mạn Lệ trong phòng bệnh, tiếp tục nói, “Tối nay cô tự tìm chỗ ở đi, đây là phòng

bệnh, chỉ người nhà mới được phép ở lại chăm sóc”

“Nhưng em là vị hôn thê của anh mà, có thể ở lại chăm sóc được, để em ở đây

chăm sóc anh đi”

Chu Mạn Lệ không cam tâm, mấy ngày nay cô ta ngủ trong phòng bệnh, đêm nào

cũng tưởng tượng cảnh Lục Thành Châu ôm mình vào lòng, tưởng tượng cảnh

hai người ngủ trong một phòng, cô ta có thể nửa đêm lén trèo lên giường hắn,

trực tiếp đổi gạo sống thành cơm chín, dù hắn có hồi phục trí nhớ thì cũng muộn

rồi.

Đằng nào cô ta cũng không tin đàn ông có thể chống cự sự chủ động của phụ nữ,

đặc biệt cô ta có mẫu mã có mẫu mã, có gia thế có gia thế, ngoại trừ ngực hơi

lép một chút, nhưng mông cô ta to mà, người ta nói mông to dễ đẻ, cô ta chắc

chắn có thể đẻ cho hắn 10, 8 đứa con trai!

Bị cô ta nhìn thẳng không chớp mắt, Lục Thành Châu chỉ cảm thấy ánh mắt cô ta

như gai nhọn khiến toàn thân hắn khó chịu.

Hàm dưới hắn hơi căng, xung quanh tỏa ra khí trường không cho phép cãi lại:

“Đồng chí Chu, có vài lời, tôi không thích lặp lại lần thứ hai, nếu cô nhất định phải

ở lại, vậy thì chỉ có thể tôi đi”

Lục Thành Châu không chần chừ xách hành lý lên, đúng lúc chiều về hắn chưa

kịp bỏ đồ xuống, có thể đi luôn.

Chu Mạn Lệ sốt ruột, chặn trước mặt hắn, không cam tâm kết tội: “Nhưng trước

đây Tô Đào vì sao có thể ở đây? Cô ta cũng không phải người nhà anh mà!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.