Sau đó, trong không khí bắt đầu vang lên tiếng nước chùn chụt của môi và môi
cùng những tiếng nuốt nghẹn gấp gáp. Bàn tay to lớn của anh đặt trên eo cô cứ
thế xoa mạnh xoa nhẹ theo nhịp hôn, trong cổ họng thỉnh thoảng lại bật ra tiếng ừ
ậm trầm đục…
Đến mức này rồi, Tô Đào tưởng rằng những chuyện phía sau cũng sẽ thuận dòng
nước chảy, thế nào cũng thành.
Ai ngờ được vào giây phút then chốt, Lục Thành Châu vẫn có thể nhịn được, đột
nhiên rút lui, ngực dập dồn dữ dội, hầu lộng lăn lộn một cách khó khăn, từ kẽ
răng ép ra hơi thở gấp gáp khàn khàn: “. Anh đi tắm đã”
Vứt câu nói đó, anh nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Không lâu sau, bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy rào rào.
Tô Đào đứng nguyên tại chỗ, đôi môi hồng ẩm ướt hé mở, thở hổn hển lên xuống
không yên, khuôn mặt nhỏ như cánh hoa bị mưa tưới ướt, trong mắt cũng là ánh
nước long lanh, sắc đẹp chói mắt.
Cô soi mình vào tấm gương trên tường, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ vì hình
dáng này của mình, vậy mà Lục Thành Châu lại có thể đẩy cô ra, chẳng lẽ ý chí
của anh được rèn từ thép sao?
Hay là sức hấp dẫn của cô không đủ lớn?
Tô Đào rơi vào sự nghi ngờ bản thân sâu sắc.
Lần tắm này của Lục Thành Châu hơi lâu, phải hơn nửa tiếng mới ra, Tô Đào
không nhịn được nói: “Sao anh tắm lâu thế, em đợi sắp ngủ gật rồi đây”
Cô còn đang chờ để vào tắm nữa.
Lục Thành Châu nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy lúc tắm, thái dương giật giật, không
trả lời câu hỏi này, “Em vào đi nhanh đi”
Tô Đào ôm quần áo bước vào, vào trong rồi mới phát hiện, sao bên trong toàn là
hơi lạnh, lạnh toát thế, vừa tắm xong không phải lẽ ra phải hơi nóng bốc lên sao?
Chẳng lẽ, anh tắm nước lạnh?
Hỏa lực của đàn ông đều mạnh thế sao, có thể xối nước lạnh nửa tiếng đồng hồ?
Tô Đào không nghĩ nhiều, nhanh chóng tắm xong bước ra, Lục Thành Châu đang
đợi cô bên giường.
“Cho em” Lục Thành Châu đưa qua một túi đồ được gói trong bao giấy kraft.
“Cái gì thế?” Tô Đào tò mò đón lấy, mở ra xem, lập tức hai khóe miệng giương
lên, mừng rỡ nói: “Á! Anh mua ở đâu vậy?”
Bên trong thật ra là bánh quy bơ, bánh cookie và kẹo Thụy Sĩ đóng gói in chữ
tiếng Anh, đều là những thứ cô thích ăn.
“Cảm ơn anh Lục Thành Châu, em rất thích”
Tô Đào đang vì ốm nghén mà không ăn được gì, tối nay lại ở dưới lầu cùng
Vương Thúy, Chu Mạn Lệ vật lộn một hồi lâu, sớm đã đói rồi, lập tức xé ngay một
gói bánh quy bơ, cái miệng nhỏ anh đào cắn thử một miếng, rồi mắt sáng lên,
thỏa mãn nói: “Ngon quá! Hương bơ đặc biệt thơm nồng”
Ở kiếp sau cô sẽ trở thành thợ làm bánh ngọt, cũng là vì rất thích ăn đồ ngọt, cảm
thấy đồ ngọt sẽ mang lại hạnh phúc cho người ta. Chỉ là vì phải giữ dáng, nên mỗi
lần chỉ dám ăn một chút.
Nhìn thấy cô mắt cười thành hình trăng khuyết, vẻ rất thích thú, khóe miệng Lục
Thành Châu cũng theo đó khẽ nhếch lên một chút, “Đổi với đồng nghiệp, em thích
là được”
Tuyệt đối không nhắc tới cây bút máy Montblanc mà anh định đổi lấy mấy gói đồ
ăn vặt này, giá trị đủ để mua mấy trăm gói những thứ như thế này.
Nhưng, đột nhiên anh nhíu mày, “Em đã từng ăn bánh quy bơ trước đây?”
Tô Đào sững lại, nhận ra mình vừa nãy hình như lỡ lời, nguyên chủ sinh ra ở
nông thôn, còn sống nhờ nhà người khác, đến nhìn cũng chưa từng thấy bơ,
huống chi là ăn bánh quy bơ. Hơn nữa, cửa hàng bán bơ trong nước cực kỳ hiếm,
tuyệt đối không thể mua được ở cửa hàng thực phẩm thông thường hay cửa hàng
quốc doanh.
“Ồ, cái đó. Em đã ăn một lần ở nhà Mỹ Quyên, một miếng bơ to bằng bàn tay, bố
cô ấy mua từ Hải Thị về, nói người nước ngoài dùng cái này phết lên bánh mì ăn.
Em nếm thử một miếng, vị cũng khá ngon”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Đúng rồi, em cũng có quà muốn tặng anh”
Tô Đào giải thích xong vội vàng chuyển chủ đề, lấy chiếc bánh trứng tart mình
mua ra: “Em mang cho anh đặc biệt đấy, đây là món bánh mới ra lò của nhà máy
thực phẩm, anh nếm thử đi”
Tô Đào cong ngón tay út lên nhón lấy một chiếc trên tay, trực tiếp đưa đến miệng
Lục Thành Châu, giọng điệu mềm mại nũng nịu: “Mở miệng ra nào”
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-53-thuan-dong-nuoc-chayhtml]
Lục Thành Châu mở môi, cắn một miếng, cảm giác rất đặc biệt, Tô Đào cười
tươi rói hỏi dồn: “Thế nào thế nào, ngon không?”
Lục Thành Châu gật đầu: “Ừ, ngon”
Tô Đào lại tiếp tục cho anh ăn, anh một miếng cắn hết nửa chiếc còn lại, đôi môi
ấm áp bất ngờ chạm qua đầu ngón tay trắng mảnh mai của cô, hai người lại cùng
rùng mình, đồng thời nhớ tới cảnh tượng hôn nhau lúc nãy.
Tô Đào mặt nóng bừng, nhanh chóng rút ngón tay về, vô ý thức đưa đầu ngón tay
vào miệng, khẽ mút một cái, hành động lúc lúng túng hoàn toàn không qua não.
Lục Thành Châu nhìn thấy đôi môi hồng bao lấy đầu ngón tay, ra vào, liên tưởng
đến điều gì, hầu lộng mạnh lăn một cái, toàn thân khí huyết đều dồn về một chỗ.
“Anh đi đánh răng” Anh nhanh chóng nuốt nước bọt, đứng dậy bước nhanh
vào phòng tắm.
Nói là đánh răng, nhưng Tô Đào lại nghe thấy bên trong rất nhanh vang lên
tiếng nước chảy ào ào, cũng không biết anh đang làm gì trong đó, mười mấy phút
rồi vẫn chưa ra, đánh răng sao mà như tắm vậy?
Tô Đào nhón một chiếc bánh tart ra ăn, ăn xong rồi Lục Thành Châu vẫn chưa ra,
Tô Đào cũng muốn đánh răng, cô gõ cửa phòng vệ sinh: “Lục Thành Châu, anh
đánh răng xong chưa?”
“Ừ, ra đây” Lục Thành Châu mở cửa phòng vệ sinh, một luồng hơi nước mát lạnh
lẽo lơ lửng trong không khí, dưới nách anh kẹp một cái chậu.
Tô Đào nhìn thấy bên trong hình như là quần, tò mò, “Anh vừa rửa đồ trong đó
à?”
“Ừ, kem đánh răng dây lên áo” Sau tai Lục Thành Châu nổi lên một mảng hồng
mỏng, kẹp chậu liền bước ra ngoài, như có người đuổi theo phía sau.
Tô Đào không nghĩ nhiều, vào trong đánh răng xong ra, nhìn thấy Lục Thành
Châu đang cúi người ôm lấy gối và chăn trên giường, cô ngạc nhiên nhướng mày:
“Tối nay anh không ngủ ở đây?”
Cô còn định chuẩn bị tắt đèn rồi sẽ chủ động thêm lần nữa, tranh thủ tối nay hạ
gục anh cơ, kết quả anh lại muốn ra ngoài, đàn ông bình thường đối mặt với sự
chủ động của phụ nữ mình thích, đều không phải là phản ứng này chứ.
Chẳng lẽ Lục Thành Châu không có cảm giác gì với cô?
Nhưng không đúng vậy, rõ ràng lúc hôn cô có thể cảm nhận được phản ứng cơ
thể anh, nóng hổi lại gấp gáp, động tác cũng hung dữ hối hả, như muốn nuốt
chửng cô, phản ứng kiểu này tuyệt đối không phải là không thích cô.
Nhưng bây giờ anh lại muốn đi.
Khóe miệng đang giương cao của Tô Đào lập tức hạ xuống, đôi môi hồng tươi
khép chặt lại, đôi mắt hạnh nhân phủ một lớp sương nước mỏng, cô cúi đầu, đầu
ngón tay trắng mảnh khảo nắm chặt vạt áo ngủ, cả người như đóa hoa kiều diễm
bị mưa rào tưới ướt, rũ xuống, ngay cả ngọn tóc xốp bồng cũng buồn bã rủ
xuống.
“Như vậy thì, vẫn là em đi thôi”
Cô thốt ra giọng nói buồn bã, ra vẻ chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc này của cô, Lục Thành Châu cảm thấy trái tim như bị
thứ gì đó bóp chặt một cái, lập tức đặt gối chăn trên tay xuống, bước lớn đến
trước mặt cô, đầu ngón tay cẩn thận vuốt qua đuôi mắt đỏ hồng của cô,
“Đừng có nghĩ linh tinh”,
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn như có cát mài, “Anh không có ý
gì khác, trước đây là anh suy nghĩ không chu toàn để em theo anh ở trong phòng
bệnh, chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, em lại là nữ đồng chí, ngủ chung
phòng với anh, ảnh hưởng không tốt đến em”
Đầu ngón tay anh kiềm chế dừng lại bên tai cô, vén một lọn tóc mai về phía sau
tai, giọng điệu lộ ra sự thương xót.
Hôm nay nghe thấy Vương Thúy những người đó chửi cô, anh đau lòng muốn
chết, không ngờ cô ở chốn riêng tư lại phải chịu đựng nhiều lời dơ bẩn như vậy.
Thật ra yêu nhau cũng có thể chăm sóc qua đêm, trước đây anh vì điểm này, luôn
cảm thấy hai người ở phòng bệnh không sao, nhưng rốt cuộc vẫn là đánh giá
thấp khả năng ngồi lê đôi mách của những mụ đàn bà lắm lời kia.
Anh không nỡ để cô bị những lời dơ bẩn đó vấy bẩn thêm một chút nào.
Biết được không phải anh không thích cô, Tô Đào liền yên tâm.
“Nhưng em sợ mà. Phòng bệnh trống trải thế này, cửa sổ còn kêu, lại có cả côn
trùng bò ra”, Tô Đào thuận thế vùi mặt vào ngực anh, giọng nói mang theo chút
run rẩy tinh tế, như chú mèo con bị hù dọa: “Em không dám một mình ở đây. Anh
ở cùng với em được không?”
“Được không hả Lục Thành Châu?”